• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (39 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-442

Chương 442: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[11]




Thiệu Bác nói sẽ mời họ dùng bữa, không ngờ hôm sau đến mời họ dùng cơm thật.



Ở ngay trong khách sạn.



Thiệu Bác kể với An Hinh Duyệt khá nhiều chuyện liên quan đến Sở Lạc Ninh thời còn ở lớp thiếu niên. An Hinh Duyệt nghe rất chăm chú, đây là một Sở Lạc Ninh mà cô hoàn toàn không biết, khiến cô thấy rất thú vị.



Sở Lạc Ninh hoàn toàn đen mặt, không thể hiểu nổi tại sao mình phải mời người này ăn cơm? Anh chính là ví3dụ điển hình nhất cho câu ăn no rửng mỡ đi kiếm chuyện.



“Nhưng mà em dâu à, nói một câu thật lòng nhé, thằng nhóc này đúng là chỉ có mỗi mình em. Em nghĩ mà xem, lúc ấy cả đám chỉ mới loai choai loắt choắt, huấn luyện xong mệt lử, ai mà không nhắc tới đàn bà con gái suốt ngày chứ, mà nó hả, không bao giờ tham gia. Lúc mọi người hỏi đến, mặt mũi lúc nào cũng vênh ngược lên rất thiếu đòn, nói với bọn0anh là người ta có vợ rồi nhé.” Thiệu Bác chậc chậc vài tiếng.



“Nói nhiều như thế mà được mỗi câu này xuôi tai.” Sở Lạc Ninh cười giễu, tiếp tục gắp đồ ăn cho vợ mình. Thiệu Bác cười nhạt, quyết định không thể để Sở Lạc Ninh đắc ý mãi thể được, vì thể tiếp tục lên tiếng, kể một chuyện khác.



“Nhưng anh nhớ có một lần, năm đó anh mười bảy, tên này mới mười sáu, trước khi đến học viện Thợ Săn, lúc ấy chấp hành nhiệm5vụ bị người ta phát hiện ra, sắp không giữ được mạng nữa, em đoán xem sau đó thì sao, con gái của lão đại nhắm trúng nó, thả cho bọn anh đi.”



An Hinh Duyệt khẽ nhướng mày, kêu lên “ôi chu choa” rồi quay đầu nhìn Sở Lạc Ninh, “Đội trưởng Sở còn có cả kỹ năng này nữa hả?”



Sở Lạc Ninh: “...”



“Lão Thiệu, anh nói như thế không tốt đâu nhé.” Sở Lạc hung dữ gằn giọng uy hiếp.



Thiệu Bác cười ha ha, nhưng vẫn không kiềm nén được4mà bùi ngùi xúc động, “Chớp mắt đã qua bao nhiêu năm như thế rồi, anh cũng rời đi rồi.”



Ánh mắt của An Hinh Duyệt hướng về phía cánh tay của anh, không hiểu sao bỗng thấy xót xa. Nếu không vì cánh tay của mình, có lẽ anh ấy cũng sẽ như Sở Lạc Ninh, sống ở mảnh đất mà mình yêu cả một đời. Ăn cơm xong, chưa đến một rưỡi chiều, Thiệu Bác còn công việc nên đi trước.



An Hinh Duyệt nhìn Thiệu Bác rời đi mà lòng9vẫn không thôi thổn thức. Thực ra từ ánh mắt của anh, cô có thể nhìn ra được, khi nhắc đến chuyện trước kia, hai mắt Thiệu Bác luôn sáng ngời.



Mà ánh mắt ngời sáng ấy giống hệt lúc Sở Lạc Ninh gặp được lính giỏi.



Chỉ tiếc rằng, ông trời thích đùa giỡn với người ta, cứ thích cướp đi thứ mà họ để tâm nhất. Cũng may mà đến giờ phút này, họ vẫn được ông trời quý mến, họ vẫn chưa mất đi thứ mà họ thích, giá trị mà họ theo đuổi và người mà họ yêu.



Đến tận ba giờ chiều mà Tống Minh Phong vẫn chưa xuất hiện. An Hinh Duyệt đi tới đi lui trong đại sảnh của khách sạn, cuối cùng nhìn về phía Sở Lạc Ninh đang im lặng ngồi ở phía bên kia. Còn nửa tiếng nữa là họ phải đi rồi, nhưng đến bây giờ mà Tống Minh Phong vẫn chưa xuất hiện, họ căn bản không biết Tống Minh Phong liệu có xuất hiện hay không.



Nếu lần này thất bại thì thực sự là một đả kích lớn đối với Sở Lạc Ninh. An Hinh Duyệt quay về sofa, ngồi xuống cạnh Sở Lạc Ninh, sau đó đưa tay nắm lấy tay anh.



Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn cô, đồng thời cũng nắm chặt tay cô, sau đó cứ đợi mãi, phải đợi đến phút cuối cùng anh mới thực sự chịu bỏ cuộc.



Thời gian trôi qua từng phút từng giây, An Hinh Duyệt cứ chốc chốc lại nhìn về phía đồng hồ trong đại sảnh.



Chỉ còn năm phút nữa là đến ba rưỡi, nhưng người bước vào sảnh khách sạn vẫn chỉ là những vị khách.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom