Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-450
Chương 450: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [19]
“Thật ra tôi cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi. Cậu phải biết cậu không thể nào bảo vệ bọn họ cả đời được! Hơn nữa hôm đó tôi thấy rõ đám đồng bọn của cậu không phải ai cũng giữ được giới hạn cuối cùng giống cậu! Lý do bọn họ ở lại bên cạnh cậu có lẽ phần lớn là vì cậu có thể cho bọn họ sự an toàn chứ không phải vì bọn họ thừa nhận người đại ca là cậu đâu.” An Hinh Duyệt3vừa ăn vừa nói chuyện với Tổng Minh Phong, cô định giải thích vấn đề tâm lý của cậu ta.
Tổng Minh Phong hơi cúi đầu, không lên tiếng phản đối.
Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi rồi cầm đồ ăn sáng đi qua sau đó hôn lên má Án Hinh Duyệt một cái rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao hôm nay em dậy sớm như thế? Anh vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em mà sao đã ăn rồi.”
An Hinh Duyệt ngẩng đầu lên.0Cô chỉ im lặng nhìn anh một cái chứ không nói gì.
Sở Lạc Ninh có chút xót xa trong lòng, vợ anh vẫn còn đang giận à.
Cho nên Sở Lạc Ninh quay sang nhìn Tổng Minh Phong: “Cậu yên tâm đi, mấy tên côn đồ có hận thù hận với cậu, hôm nay tôi sẽ bắt hết cho cậu. Chiều hôm nay cậu buộc phải đi cùng tôi đấy.” Tống Minh Phong ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh: “Thật ra anh không cần phải bám chặt lấy tôi như5vậy đâu.” Sở Lạc Ninh “hư” một tiếng. Vì thằng nhãi cậu mà ông đây đắc tội với cả bà xã nhà mình, cậu còn mặt mũi mà nói ra câu đó hả, muốn chọc anh tức chết sao. An Hinh Duyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Lạc Ninh, sau đó cô nhìn sang Tống Minh Phong: “Thật ra tôi cảm thấy cậu phải cân nhắc cho kỹ vào. Cậu cũng đâu thể dựa vào việc liều mạng với người ta sống ở đây cả đời được. Cậu4có năng lực vậy sao không dùng nó vào đúng chỗ. Bây giờ cậu đang có cơ hội này, không bằng cậu đi lính nghĩa vụ hai năm, về lãnh đạo lũ đàn em không phải càng uy hơn à?”
“Cái gì mà hai năm...”
Sở Lạc Ninh còn chưa nói hết đã bị An Hinh Duyệt lạnh lùng lườm một cái. Sở Lạc Ninh sợ luôn, quả quyết ngậm miệng, anh không nói nữa là được chứ gì? Tống Minh Phong nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Cô làm nghề9gì?” “Bác sĩ tâm lý.” An Hinh Duyệt chỉ nói vậy.
Tống Minh Phong:“...”
Thảo nào mà có khả năng thuyết phục người khác như vậy. Sở Lạc Ninh hạ mắt nhìn Tổng Minh Phong, cũng im lặng không lên tiếng mà chờ Tống Minh Phong tự mình đưa ra quyết định.
Trong lúc này, Sở Lạc Ninh vẫn cố gắng nói chuyện với An Hinh Duyệt. Vợ đã giúp anh khuyên người rồi nên chắc là không còn tức giận nữa đâu nhỉ. Nhưng Sở Lạc Ninh đã hoàn toàn đánh giá thấp tiêu chuẩn kép của bà xã nhà mình, bởi vì cô hoàn toàn không hề có ý định để tâm tới anh.
Tất nhiên cô cũng không khiến anh mất mặt trước người khác, ít nhất những đồ ăn mà anh gắp cho cô thì cô vẫn ăn. Buổi sáng, Sở Lạc Ninh nhận được điện thoại của Thiệu Bác, nói là đã bắt được đám người kia cho anh rồi nên anh có thể yên tâm. Lúc Sở Lạc Ninh nghe điện thoại, An Hinh Duyệt cùng Tống Minh Phong cũng ở bên cạnh anh. Lần này Tống Minh Phong thật sự tin tưởng Sở Lạc Ninh tới đây là để tìm cậu ta, nếu không làm gì có ai lại vì cậu ta mà tốn bao nhiêu công sức đi làm chuyện này như thế chứ.
Vậy nên Tống Minh Phong cũng không tiếp tục thoái thác nữa mà đồng ý luôn. Sở Lạc Ninh khẽ thở phào một hơi, sau đó viết một cái địa chỉ cho Tổng Minh Phong rồi đặt cả vé tàu cho cậu ta, bảo cậu ta đến thành phố A trước, đến nơi sẽ có người đón cậu ta ở ga.
Cái thái độ vội vàng này cứ như thể sợ Tống Minh Phong sẽ chạy mất vậy. Sở Lạc Ninh gọi điện cho Chim Chọi ngay trước mặt Tống Minh Phong, dặn anh ta năm giờ chiều tới đón người, nếu để người chạy mất thì cứ chờ anh về bóp chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Thật ra tôi cảm thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi. Cậu phải biết cậu không thể nào bảo vệ bọn họ cả đời được! Hơn nữa hôm đó tôi thấy rõ đám đồng bọn của cậu không phải ai cũng giữ được giới hạn cuối cùng giống cậu! Lý do bọn họ ở lại bên cạnh cậu có lẽ phần lớn là vì cậu có thể cho bọn họ sự an toàn chứ không phải vì bọn họ thừa nhận người đại ca là cậu đâu.” An Hinh Duyệt3vừa ăn vừa nói chuyện với Tổng Minh Phong, cô định giải thích vấn đề tâm lý của cậu ta.
Tổng Minh Phong hơi cúi đầu, không lên tiếng phản đối.
Sở Lạc Ninh hít sâu một hơi rồi cầm đồ ăn sáng đi qua sau đó hôn lên má Án Hinh Duyệt một cái rồi mới ngồi xuống bên cạnh cô: “Sao hôm nay em dậy sớm như thế? Anh vừa mới ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em mà sao đã ăn rồi.”
An Hinh Duyệt ngẩng đầu lên.0Cô chỉ im lặng nhìn anh một cái chứ không nói gì.
Sở Lạc Ninh có chút xót xa trong lòng, vợ anh vẫn còn đang giận à.
Cho nên Sở Lạc Ninh quay sang nhìn Tổng Minh Phong: “Cậu yên tâm đi, mấy tên côn đồ có hận thù hận với cậu, hôm nay tôi sẽ bắt hết cho cậu. Chiều hôm nay cậu buộc phải đi cùng tôi đấy.” Tống Minh Phong ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Ninh: “Thật ra anh không cần phải bám chặt lấy tôi như5vậy đâu.” Sở Lạc Ninh “hư” một tiếng. Vì thằng nhãi cậu mà ông đây đắc tội với cả bà xã nhà mình, cậu còn mặt mũi mà nói ra câu đó hả, muốn chọc anh tức chết sao. An Hinh Duyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Lạc Ninh, sau đó cô nhìn sang Tống Minh Phong: “Thật ra tôi cảm thấy cậu phải cân nhắc cho kỹ vào. Cậu cũng đâu thể dựa vào việc liều mạng với người ta sống ở đây cả đời được. Cậu4có năng lực vậy sao không dùng nó vào đúng chỗ. Bây giờ cậu đang có cơ hội này, không bằng cậu đi lính nghĩa vụ hai năm, về lãnh đạo lũ đàn em không phải càng uy hơn à?”
“Cái gì mà hai năm...”
Sở Lạc Ninh còn chưa nói hết đã bị An Hinh Duyệt lạnh lùng lườm một cái. Sở Lạc Ninh sợ luôn, quả quyết ngậm miệng, anh không nói nữa là được chứ gì? Tống Minh Phong nhìn về phía An Hinh Duyệt: “Cô làm nghề9gì?” “Bác sĩ tâm lý.” An Hinh Duyệt chỉ nói vậy.
Tống Minh Phong:“...”
Thảo nào mà có khả năng thuyết phục người khác như vậy. Sở Lạc Ninh hạ mắt nhìn Tổng Minh Phong, cũng im lặng không lên tiếng mà chờ Tống Minh Phong tự mình đưa ra quyết định.
Trong lúc này, Sở Lạc Ninh vẫn cố gắng nói chuyện với An Hinh Duyệt. Vợ đã giúp anh khuyên người rồi nên chắc là không còn tức giận nữa đâu nhỉ. Nhưng Sở Lạc Ninh đã hoàn toàn đánh giá thấp tiêu chuẩn kép của bà xã nhà mình, bởi vì cô hoàn toàn không hề có ý định để tâm tới anh.
Tất nhiên cô cũng không khiến anh mất mặt trước người khác, ít nhất những đồ ăn mà anh gắp cho cô thì cô vẫn ăn. Buổi sáng, Sở Lạc Ninh nhận được điện thoại của Thiệu Bác, nói là đã bắt được đám người kia cho anh rồi nên anh có thể yên tâm. Lúc Sở Lạc Ninh nghe điện thoại, An Hinh Duyệt cùng Tống Minh Phong cũng ở bên cạnh anh. Lần này Tống Minh Phong thật sự tin tưởng Sở Lạc Ninh tới đây là để tìm cậu ta, nếu không làm gì có ai lại vì cậu ta mà tốn bao nhiêu công sức đi làm chuyện này như thế chứ.
Vậy nên Tống Minh Phong cũng không tiếp tục thoái thác nữa mà đồng ý luôn. Sở Lạc Ninh khẽ thở phào một hơi, sau đó viết một cái địa chỉ cho Tổng Minh Phong rồi đặt cả vé tàu cho cậu ta, bảo cậu ta đến thành phố A trước, đến nơi sẽ có người đón cậu ta ở ga.
Cái thái độ vội vàng này cứ như thể sợ Tống Minh Phong sẽ chạy mất vậy. Sở Lạc Ninh gọi điện cho Chim Chọi ngay trước mặt Tống Minh Phong, dặn anh ta năm giờ chiều tới đón người, nếu để người chạy mất thì cứ chờ anh về bóp chết.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com