Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-456
Chương 456: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [25]
Thế nào, sao lần này lại đột nhiên chạy tới chỗ chúng tôi học hỏi thể, cậu cần học hỏi từ lúc nào vậy?” Đoàn trưởng vừa chạy bộ với Sở Lạc Ninh vừa nói. “Cái này3gọi là học, học nữa, học mãi! Anh nói xem tôi cũng đã rút rồi lại còn bị người ta vả mặt thì liệu có thể không nghiêm túc học hỏi được sao?” Sở Lạc Ninh mặt0không đỏ, tim không đập mạnh nói dối.
Đoàn trưởng “hừ” một tiếng, nói: “Không phải Cố Tỉ Thành là em rể của cậu sao? Hơn nữa tôi tưởng Cố Tỉ Thành ở bên thành phố B cơ5mà, sao lại chạy tới chỗ cậu vậy?”
“Chắc lãnh đạo cảm thấy hiện giờ chỉ có Cố Tỉ Thành mới dám làm tôi bẽ mặt thôi.” Sở Lạc Ninh càng nói với vẻ đáng thương hơn.
Hai người4họ chạy chừng mười vòng mới giảm tốc độ xuống, sau đó chuyển thành đi bộ. “Cậu thôi đi, tôi còn lạ gì con người cậu nữa, cái đồ hồ ly!” Đội trưởng cười mắng: “Trước đây9Sư đoàn trưởng của bọn tôi nói cậu muốn qua chỗ này là tôi biết chắc trong lòng cậu lại có ý đồ xấu xa gì rồi!” Sở Lạc Ninh lịch sự cười rồi khoác tay lên cổ Đoàn trưởng kia: “Anh nói xem, chúng ta hợp tác với nhau nhiều lần như vậy rồi, tôi muốn một người của bọn anh, nhưng yên tâm đi, người tôi muốn không phải là lính đặc chủng của các anh đâu.”
“Cậu thấy bọn tôi có thể thả người mà cậu nhìn trúng sao?” Đoàn trưởng kia “hừ” một tiếng rồi hất tay của anh ra.
“Này, đám mấy người không phát hiện được điểm sáng của người ta thì cũng đâu thể trách tôi chứ?! Tôi chỉ muốn một binh lính cực kỳ bình thường thôi, anh nói xem có cho hay không hả?!”
“Không cho!!!”
“Lão Diệp, thế này là không đúng rồi.” Sở Lạc Ninh bắt đầu rót thuốc mê: “Để người kia ở đây chẳng phải là lãng phí sao? “Vậy cậu cứ chọn đi rồi để sau này chúng tôi tập trung huấn luyện không phải là được rồi à?” Đoàn trưởng cười híp mắt nói.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh dứt khoát thả lão Diệp ra, sau đó hừ một tiếng: “Anh cứ chờ đấy! Tôi phải về mua đồ ăn sáng cho vợ tôi đây! Người kia sớm muộn gì tôi cũng cướp được.” “Khoan đã! Khoan đã! Vợ của cậu cũng tới đây à?” Đoàn trưởng Diệp vội nói.
Sở Lạc Ninh nhướng mi như thể đang nói “tới thì làm sao?”.
“Để vợ của cậu huấn luyện cho lính đặc chủng của bọn tôi một tháng, tôi sẽ cho cậu người, thế nào?” Đoàn trưởng Diệp tính bàn chuyện buôn bán với Sở Lạc Ninh.
“Vậy thì không được, lần này vợ tôi xin nghỉ phép, sao tôi có thể ném vợ tôi lại chỗ này chứ?” Sở Lạc Ninh từ chối thẳng thừng: “Được rồi, không nói với anh nữa, lát nữa là vợ tôi tỉnh rồi, tôi về trước đây.” Đoàn trưởng Diệp cười mắng một tiếng, nhìn Sở Lạc Ninh rời đi.
Nhưng An Hinh Duyệt đã tới đây cũng coi như là một cơ hội, bây giờ có ai mà không biết chiến lược chiến thuật tâm lý đối với lính đặc chủng của An Hinh Duyệt đã được quốc tế công nhận. Tuy kiểu gì sau này cũng sẽ được phổ cập mở rộng, nhưng chỉ có quân khu của thành phố A mới có thể được huấn luyện dựa theo phương pháp của cô, họ cũng muốn được mở mang trước một chút.
Vậy nên lần này làm sao bọn họ có thể để An Hinh Duyệt rời đi được? Sở Lạc Ninh mua bữa sáng về tới nơi đã thấy An Hinh Duyệt dậy. Lúc này cô vẫn còn đang mông lung, chắc nhất thời cũng không biết mình đang ở đâu.
Tỉnh rồi à?” Sở Lạc Ninh đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, đi qua ngồi ở mép giường rồi hôn cô một cái: “Đánh răng rửa mặt đi rồi ăn, đồ ăn của nhà ăn bên này ngon hơn chỗ chúng ta, em ăn tạm một chút nhé.”
An Hinh Duyệt vừa mới tỉnh lại, não bộ còn chưa kịp hoạt động đã bị Sở Lạc Ninh ôm vào nhà tắm, sau khi rửa mặt xong cuối cùng cô cũng tỉnh táo hẳn.
An Hinh Duyệt vừa ăn cháo vừa nói: “Anh đã hỏi qua chưa? Ý của người bên này thế nào?” “Không hẳn là không được, anh cảm thấy vấn đề vẫn ở Phương Hàng! Chỉ cần Phương Hàng gật đầu là chúng ta có thể đưa người đi được.” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa gắp đồ ăn cho An Hinh Duyệt: “Ăn trước đi, một lát nữa đi xuống anh sẽ qua siêu thị mua sữa cho em.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thế nào, sao lần này lại đột nhiên chạy tới chỗ chúng tôi học hỏi thể, cậu cần học hỏi từ lúc nào vậy?” Đoàn trưởng vừa chạy bộ với Sở Lạc Ninh vừa nói. “Cái này3gọi là học, học nữa, học mãi! Anh nói xem tôi cũng đã rút rồi lại còn bị người ta vả mặt thì liệu có thể không nghiêm túc học hỏi được sao?” Sở Lạc Ninh mặt0không đỏ, tim không đập mạnh nói dối.
Đoàn trưởng “hừ” một tiếng, nói: “Không phải Cố Tỉ Thành là em rể của cậu sao? Hơn nữa tôi tưởng Cố Tỉ Thành ở bên thành phố B cơ5mà, sao lại chạy tới chỗ cậu vậy?”
“Chắc lãnh đạo cảm thấy hiện giờ chỉ có Cố Tỉ Thành mới dám làm tôi bẽ mặt thôi.” Sở Lạc Ninh càng nói với vẻ đáng thương hơn.
Hai người4họ chạy chừng mười vòng mới giảm tốc độ xuống, sau đó chuyển thành đi bộ. “Cậu thôi đi, tôi còn lạ gì con người cậu nữa, cái đồ hồ ly!” Đội trưởng cười mắng: “Trước đây9Sư đoàn trưởng của bọn tôi nói cậu muốn qua chỗ này là tôi biết chắc trong lòng cậu lại có ý đồ xấu xa gì rồi!” Sở Lạc Ninh lịch sự cười rồi khoác tay lên cổ Đoàn trưởng kia: “Anh nói xem, chúng ta hợp tác với nhau nhiều lần như vậy rồi, tôi muốn một người của bọn anh, nhưng yên tâm đi, người tôi muốn không phải là lính đặc chủng của các anh đâu.”
“Cậu thấy bọn tôi có thể thả người mà cậu nhìn trúng sao?” Đoàn trưởng kia “hừ” một tiếng rồi hất tay của anh ra.
“Này, đám mấy người không phát hiện được điểm sáng của người ta thì cũng đâu thể trách tôi chứ?! Tôi chỉ muốn một binh lính cực kỳ bình thường thôi, anh nói xem có cho hay không hả?!”
“Không cho!!!”
“Lão Diệp, thế này là không đúng rồi.” Sở Lạc Ninh bắt đầu rót thuốc mê: “Để người kia ở đây chẳng phải là lãng phí sao? “Vậy cậu cứ chọn đi rồi để sau này chúng tôi tập trung huấn luyện không phải là được rồi à?” Đoàn trưởng cười híp mắt nói.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh dứt khoát thả lão Diệp ra, sau đó hừ một tiếng: “Anh cứ chờ đấy! Tôi phải về mua đồ ăn sáng cho vợ tôi đây! Người kia sớm muộn gì tôi cũng cướp được.” “Khoan đã! Khoan đã! Vợ của cậu cũng tới đây à?” Đoàn trưởng Diệp vội nói.
Sở Lạc Ninh nhướng mi như thể đang nói “tới thì làm sao?”.
“Để vợ của cậu huấn luyện cho lính đặc chủng của bọn tôi một tháng, tôi sẽ cho cậu người, thế nào?” Đoàn trưởng Diệp tính bàn chuyện buôn bán với Sở Lạc Ninh.
“Vậy thì không được, lần này vợ tôi xin nghỉ phép, sao tôi có thể ném vợ tôi lại chỗ này chứ?” Sở Lạc Ninh từ chối thẳng thừng: “Được rồi, không nói với anh nữa, lát nữa là vợ tôi tỉnh rồi, tôi về trước đây.” Đoàn trưởng Diệp cười mắng một tiếng, nhìn Sở Lạc Ninh rời đi.
Nhưng An Hinh Duyệt đã tới đây cũng coi như là một cơ hội, bây giờ có ai mà không biết chiến lược chiến thuật tâm lý đối với lính đặc chủng của An Hinh Duyệt đã được quốc tế công nhận. Tuy kiểu gì sau này cũng sẽ được phổ cập mở rộng, nhưng chỉ có quân khu của thành phố A mới có thể được huấn luyện dựa theo phương pháp của cô, họ cũng muốn được mở mang trước một chút.
Vậy nên lần này làm sao bọn họ có thể để An Hinh Duyệt rời đi được? Sở Lạc Ninh mua bữa sáng về tới nơi đã thấy An Hinh Duyệt dậy. Lúc này cô vẫn còn đang mông lung, chắc nhất thời cũng không biết mình đang ở đâu.
Tỉnh rồi à?” Sở Lạc Ninh đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, đi qua ngồi ở mép giường rồi hôn cô một cái: “Đánh răng rửa mặt đi rồi ăn, đồ ăn của nhà ăn bên này ngon hơn chỗ chúng ta, em ăn tạm một chút nhé.”
An Hinh Duyệt vừa mới tỉnh lại, não bộ còn chưa kịp hoạt động đã bị Sở Lạc Ninh ôm vào nhà tắm, sau khi rửa mặt xong cuối cùng cô cũng tỉnh táo hẳn.
An Hinh Duyệt vừa ăn cháo vừa nói: “Anh đã hỏi qua chưa? Ý của người bên này thế nào?” “Không hẳn là không được, anh cảm thấy vấn đề vẫn ở Phương Hàng! Chỉ cần Phương Hàng gật đầu là chúng ta có thể đưa người đi được.” Sở Lạc Ninh vừa nói vừa gắp đồ ăn cho An Hinh Duyệt: “Ăn trước đi, một lát nữa đi xuống anh sẽ qua siêu thị mua sữa cho em.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com