Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-454
Chương 454: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[23]
Tiểu Quỷ Quỷ chớp chớp mắt, đột nhiên nhóc cảm thấy mình không thích bầu không khí này cho lắm. | “Ba ơi...” Tiểu Quỷ Quỷ khẽ gọi, nhóc thấy hơi sợ.
Cố Tỉ Thành rút lại cánh tay đang chống trên mặt tủ lạnh, sau đó anh vỗ vỗ lưng của nhóc để trấn an.
“Em dẫn thắng bé ra ngoài chơi trước đi, để anh nấu cơm.” Cố Tỉ Thành nói rồi giao Tiểu Quỷ Quỷ3cho Sở Lạc Nhất.
Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ có thể cảm giác được bầu không khí không đúng cho nên nhóc cũng không khóc lóc để mẹ bế đi ra.
Cố Tỉ Thành nhìn hai mẹ con họ đi ra ngoài, trong thâm tâm có một cảm giác bất lực sâu sắc. Đó là sự hổ thẹn với gia đình này, sự hổ thẹn đối với Sở Lạc Nhất, sự hổ thẹn đối với con trai...
Sở Lạc0Nhất bế con trai ra ngoài. Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn ngồi xem tivi còn cô vẫn đang ngẩn người nhìn về phía nhà bếp. Cô cũng muốn biết rốt cuộc giữa cô và Cố Tỉ Thành bị làm sao. Cố Tỉ Thành nấu cơm rất nhanh, không đến một tiếng sau cơm nước đã sẵn sàng, so với Sở Lạc Nhất làm có thể tính đến đẳng cấp nhà hàng năm sao.
Tiểu Quỷ Quỷ ăn5rất vui vẻ. Hiểm lắm mới có dịp nhóc được ăn cơm cùng ba mẹ.
Cố Tỉ Thành chủ yếu chăm cho hai mẹ con họ ăn cơm, bản thân anh lại chẳng ăn được bao nhiêu. Sau bữa cơm tối, Cố Tỉ Thành ở bên cạnh con trai trong lúc nhúc ngủ. Giờ đã hơn mười giờ, mà muộn nhất một giờ hơn là anh phải đi rồi. Vì ba trở về cho nên bạn nhỏ4Tiểu Quỷ Quỷ chính đáng từ chối chuyện ngủ với mẹ mà ngủ trong phòng riêng của mình. Sau khi cẩn thận đi ra khỏi phòng, sắc mặt của Cố Tỉ Thành liền thay đổi.
“Anh đi ngủ một lát đi! Chẳng phải một giờ là anh phải đi rồi sao?” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng nói. Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất đi vào phòng ngủ rồi ấn cô ngồi xuống giường, sau đó anh9đứng trước mặt Sở Lạc Nhất rồi thấp giọng nói: “Bảo bối, chúng ta bàn bạc chuyện này một chút được không?”
Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, trong lòng có chút loạn. “Bảo bối, anh biết em thương anh cho nên chuyện trong nhà đều do một mình em gánh vác hết, nhưng ít nhiều em cũng có thể oán giận với anh là em mệt biết nhường nào, em cũng có thể oán giận anh là anh làm quá ít, anh làm không đủ.” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng cầu xin: “Bảo bối, gia đình là không chỉ dựa vào một người chống đỡ. Em làm như vậy khiến anh cảm thấy gia đình này không cần đến anh.”
“Không phải, nếu như không phải vì anh thì việc gì em phải tự làm khó bản thân mình chứ?” Sở Lạc Nhất quýnh lên ngắt lời anh.
Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất ngả đầu lên vai mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô: “Anh biết, anh biết cả, em có biết em càng làm như vậy anh lại càng khó chịu không.” “Anh bị điên đấy à? Hôm qua em còn nghe thấy tiếng vợ chồng đại đội trưởng đội bảy cãi nhau đấy! Đại đội trưởng đội bảy còn nói to đến nỗi em ở trong nhà cũng nghe thấy. Anh ấy mắng chị dâu lắm chuyện, bày vẽ, đại đội trưởng đội bảy còn khen em nữa đó.” Sở Lạc Nhất thoải mái đặt cằm lên vai anh, nói một cách đắc ý.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Cho nên người ta cãi nhau nhiều năm như vậy mà vẫn không chia tay đó!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ý của anh là, em không cãi nhau với anh nên anh muốn chia tay với em sao?” Sở Lạc Nhật lập tức đẩy Cố Tỉ Thành ra rồi hung hăng nhìn anh chằm chằm. Cố Tỉ Thành lập tức trợn mắt to như mắt con trai nhà mình mà nhìn vợ: “Bảo bối, em đừng có liên tưởng thành như vậy! Anh chỉ muốn nói với em, thật ra trong chuyện này anh ta chỉ là ...” “Chỉ là em quá nghe lời thôi chứ gì!” Sở Lạc Nhất bật cười nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tiểu Quỷ Quỷ chớp chớp mắt, đột nhiên nhóc cảm thấy mình không thích bầu không khí này cho lắm. | “Ba ơi...” Tiểu Quỷ Quỷ khẽ gọi, nhóc thấy hơi sợ.
Cố Tỉ Thành rút lại cánh tay đang chống trên mặt tủ lạnh, sau đó anh vỗ vỗ lưng của nhóc để trấn an.
“Em dẫn thắng bé ra ngoài chơi trước đi, để anh nấu cơm.” Cố Tỉ Thành nói rồi giao Tiểu Quỷ Quỷ3cho Sở Lạc Nhất.
Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ có thể cảm giác được bầu không khí không đúng cho nên nhóc cũng không khóc lóc để mẹ bế đi ra.
Cố Tỉ Thành nhìn hai mẹ con họ đi ra ngoài, trong thâm tâm có một cảm giác bất lực sâu sắc. Đó là sự hổ thẹn với gia đình này, sự hổ thẹn đối với Sở Lạc Nhất, sự hổ thẹn đối với con trai...
Sở Lạc0Nhất bế con trai ra ngoài. Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn ngồi xem tivi còn cô vẫn đang ngẩn người nhìn về phía nhà bếp. Cô cũng muốn biết rốt cuộc giữa cô và Cố Tỉ Thành bị làm sao. Cố Tỉ Thành nấu cơm rất nhanh, không đến một tiếng sau cơm nước đã sẵn sàng, so với Sở Lạc Nhất làm có thể tính đến đẳng cấp nhà hàng năm sao.
Tiểu Quỷ Quỷ ăn5rất vui vẻ. Hiểm lắm mới có dịp nhóc được ăn cơm cùng ba mẹ.
Cố Tỉ Thành chủ yếu chăm cho hai mẹ con họ ăn cơm, bản thân anh lại chẳng ăn được bao nhiêu. Sau bữa cơm tối, Cố Tỉ Thành ở bên cạnh con trai trong lúc nhúc ngủ. Giờ đã hơn mười giờ, mà muộn nhất một giờ hơn là anh phải đi rồi. Vì ba trở về cho nên bạn nhỏ4Tiểu Quỷ Quỷ chính đáng từ chối chuyện ngủ với mẹ mà ngủ trong phòng riêng của mình. Sau khi cẩn thận đi ra khỏi phòng, sắc mặt của Cố Tỉ Thành liền thay đổi.
“Anh đi ngủ một lát đi! Chẳng phải một giờ là anh phải đi rồi sao?” Sở Lạc Nhất nhỏ giọng nói. Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất đi vào phòng ngủ rồi ấn cô ngồi xuống giường, sau đó anh9đứng trước mặt Sở Lạc Nhất rồi thấp giọng nói: “Bảo bối, chúng ta bàn bạc chuyện này một chút được không?”
Sở Lạc Nhất hơi rũ mắt, trong lòng có chút loạn. “Bảo bối, anh biết em thương anh cho nên chuyện trong nhà đều do một mình em gánh vác hết, nhưng ít nhiều em cũng có thể oán giận với anh là em mệt biết nhường nào, em cũng có thể oán giận anh là anh làm quá ít, anh làm không đủ.” Cố Tỉ Thành nhỏ giọng cầu xin: “Bảo bối, gia đình là không chỉ dựa vào một người chống đỡ. Em làm như vậy khiến anh cảm thấy gia đình này không cần đến anh.”
“Không phải, nếu như không phải vì anh thì việc gì em phải tự làm khó bản thân mình chứ?” Sở Lạc Nhất quýnh lên ngắt lời anh.
Cố Tỉ Thành kéo Sở Lạc Nhất ngả đầu lên vai mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô: “Anh biết, anh biết cả, em có biết em càng làm như vậy anh lại càng khó chịu không.” “Anh bị điên đấy à? Hôm qua em còn nghe thấy tiếng vợ chồng đại đội trưởng đội bảy cãi nhau đấy! Đại đội trưởng đội bảy còn nói to đến nỗi em ở trong nhà cũng nghe thấy. Anh ấy mắng chị dâu lắm chuyện, bày vẽ, đại đội trưởng đội bảy còn khen em nữa đó.” Sở Lạc Nhất thoải mái đặt cằm lên vai anh, nói một cách đắc ý.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Cho nên người ta cãi nhau nhiều năm như vậy mà vẫn không chia tay đó!” Cố Tỉ Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ý của anh là, em không cãi nhau với anh nên anh muốn chia tay với em sao?” Sở Lạc Nhật lập tức đẩy Cố Tỉ Thành ra rồi hung hăng nhìn anh chằm chằm. Cố Tỉ Thành lập tức trợn mắt to như mắt con trai nhà mình mà nhìn vợ: “Bảo bối, em đừng có liên tưởng thành như vậy! Anh chỉ muốn nói với em, thật ra trong chuyện này anh ta chỉ là ...” “Chỉ là em quá nghe lời thôi chứ gì!” Sở Lạc Nhất bật cười nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook