Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-462
Chương 462: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [31]
Lần này Sở Lạc Ninh không quanh co, đến tìm thẳng Phương Hàng nói chuyện. Phương Hàng lúc mới nhìn thấy anh còn có chút phòng bị, cả ngày hôm nay cả đơn vị đều đồn đại có một nhân vật bất lợi hại đến để khảo sát, tên là Sở Lạc Ninh.
Lần diễn tập quân sự lần trước, cậu ta3là người suýt chút nữa bị túm, nhưng cậu ta chạy rất nhanh, sau đó cậu ta mới biết, người thiếu chút nữa bắt được cậu ta chính là Sở Lạc Ninh. Có điều lần đó vừa đúng lúc chân của Sở Lạc Ninh bị thương, cậu ta mới có thể may mắn trốn thoát.
“Báo cáo.” Phương Hàng thấy Sở Lạc0Ninh liền chào theo nghi thức quân đội. Phương Hàng có chút thấp thỏm trong lòng, không biết lần này Sở Lạc Ninh tìm cậu ta có phải để trả thù hay không. Sở Lạc Ninh nhìn Phương Hàng từ trên xuống dưới, chú ý đến sự dè dặt cẩn trọng của cậu ta.
“Năm ngoái cậu chính là người đã thoát5khỏi tay tôi.” Sở Lạc Ninh không hề đặt câu hỏi, mà là câu khẳng định. Trái tim Phương Hàng thót lên một cái, lập tức đứng thẳng người, “Báo cáo, lúc đó anh bị thương, tôi chỉ may mắn mà thôi.”
Sở Lạc Ninh đi quanh Phương Hàng hai vòng, sau đó mở miệng nói: “Chạy lại một lần nữa.”
“Dạ” Phương4Hàng nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
“Chạy đi, chạy thêm lần nữa.” Sở Lạc Ninh ra hiệu bảo cậu ta đi cùng mình đến thao trường. Phương Hàng nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm lãnh đạo ai cũng thù dai như vậy. Nhưng lần chạy này, cậu nên thẳng, hay nên thua đây?
Lúc An Hinh Duyệt đến nơi, cả9hai đều đang chạy.
Trò gì đây thế này?
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, nhưng rõ ràng Phương Hàng chạy không có kỹ thuật bằng Sở Lạc Ninh, ở khoảng cách ngắn, có thể Phương Hàng sẽ thắng, nhưng với khoảng cách dài hơn, Phương Hàng hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Lạc Ninh.
Chạy đến cuối cùng, Sở Lạc Ninh vẫn không hề hấn gì, Phương Hàng đã mệt mỏi nằm dài trên đất.
Sở Lạc Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Hàng nhìn cậu ta, “Nhóc con, chạy bộ không phải chỉ dựa vào nhiều sức lực là được.” Phương Hàng nằm trên mặt đất nhìn Sở Lạc Ninh, vẫn thở hổn hển.
Sở Lạc Ninh đứng dậy, An Hinh Duyệt đã nhặt áo khoác anh vứt bên cạnh lên.
Sở Lạc Ninh bước qua, An Hinh Duyệt đưa áo cho anh.
“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi.
Sở Lạc Ninh hơi nhướng môi, sau đó nhìn thoáng qua người phía sau, mở miệng nói: “Đúng là cậu ta cần người tán thành, nhưng em đã quên mất một chuyện, trẻ con tuổi này đang là thời kỳ phản nghịch, cẩn bị người khác kích thích.”
An Hinh Duyệt: “...”
Được lắm, lại học được thêm một chiêu nữa từ tên bụng dạ xấu xa này rồi. “Anh định kích thích quyết tâm muốn chiến thắng anh của cậu ta?”
“Trước khi anh và cậu ta so tài, rõ ràng anh cảm thấy cậu ta đang suy nghĩ xem mình nên thắng hay thua, vì cậu ta tin chắc mình có thể thắng, không ngờ cuối cùng lại thua, cậu ta sẽ không chấp nhận được sự đối lập này.”
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, chỉ cảm thấy người này cái gì cũng biết.
Biết không thể ra tay trên phương diện hành động theo cảm tính kia được, cho nên anh đã tìm lối vào khác.
“Không phải anh muốn mời người ta ăn cơm à?” An Hinh Duyệt đột nhiên hỏi.
“Ha, quên béng mất rồi, lần sau, để lần sau mời.” Sở Lạc Ninh vỗ lên gáy mình một cái, lại bị vợ mình khinh bỉ thêm lần nữa. Sở Lạc Ninh cười híp mắt kéo vợ về, buổi chiều nay coi như có chút thu hoạch, ví dụ như anh đã chứng thực được một việc. An Hinh Duyệt và Sở Lạc Ninh tìm chỗ ăn ở bên ngoài. An Hinh Duyệt nghĩ, chiều nay Sở Lạc Ninh đi tìm hiểu như vậy, các cấp lãnh đạo chắc cũng sẽ nhanh chóng đến tìm cô thôi. Đám người đó không có ai chịu thua thiệt bao giờ cả.
Cho nên, khi bọn họ ăn cơm, An Hinh Duyệt đã nhận ngay được điện thoại của Đoàn trưởng Diệp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lần này Sở Lạc Ninh không quanh co, đến tìm thẳng Phương Hàng nói chuyện. Phương Hàng lúc mới nhìn thấy anh còn có chút phòng bị, cả ngày hôm nay cả đơn vị đều đồn đại có một nhân vật bất lợi hại đến để khảo sát, tên là Sở Lạc Ninh.
Lần diễn tập quân sự lần trước, cậu ta3là người suýt chút nữa bị túm, nhưng cậu ta chạy rất nhanh, sau đó cậu ta mới biết, người thiếu chút nữa bắt được cậu ta chính là Sở Lạc Ninh. Có điều lần đó vừa đúng lúc chân của Sở Lạc Ninh bị thương, cậu ta mới có thể may mắn trốn thoát.
“Báo cáo.” Phương Hàng thấy Sở Lạc0Ninh liền chào theo nghi thức quân đội. Phương Hàng có chút thấp thỏm trong lòng, không biết lần này Sở Lạc Ninh tìm cậu ta có phải để trả thù hay không. Sở Lạc Ninh nhìn Phương Hàng từ trên xuống dưới, chú ý đến sự dè dặt cẩn trọng của cậu ta.
“Năm ngoái cậu chính là người đã thoát5khỏi tay tôi.” Sở Lạc Ninh không hề đặt câu hỏi, mà là câu khẳng định. Trái tim Phương Hàng thót lên một cái, lập tức đứng thẳng người, “Báo cáo, lúc đó anh bị thương, tôi chỉ may mắn mà thôi.”
Sở Lạc Ninh đi quanh Phương Hàng hai vòng, sau đó mở miệng nói: “Chạy lại một lần nữa.”
“Dạ” Phương4Hàng nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
“Chạy đi, chạy thêm lần nữa.” Sở Lạc Ninh ra hiệu bảo cậu ta đi cùng mình đến thao trường. Phương Hàng nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm lãnh đạo ai cũng thù dai như vậy. Nhưng lần chạy này, cậu nên thẳng, hay nên thua đây?
Lúc An Hinh Duyệt đến nơi, cả9hai đều đang chạy.
Trò gì đây thế này?
Tốc độ của hai người đều cực nhanh, nhưng rõ ràng Phương Hàng chạy không có kỹ thuật bằng Sở Lạc Ninh, ở khoảng cách ngắn, có thể Phương Hàng sẽ thắng, nhưng với khoảng cách dài hơn, Phương Hàng hoàn toàn không phải đối thủ của Sở Lạc Ninh.
Chạy đến cuối cùng, Sở Lạc Ninh vẫn không hề hấn gì, Phương Hàng đã mệt mỏi nằm dài trên đất.
Sở Lạc Ninh ngồi xổm xuống bên cạnh Phương Hàng nhìn cậu ta, “Nhóc con, chạy bộ không phải chỉ dựa vào nhiều sức lực là được.” Phương Hàng nằm trên mặt đất nhìn Sở Lạc Ninh, vẫn thở hổn hển.
Sở Lạc Ninh đứng dậy, An Hinh Duyệt đã nhặt áo khoác anh vứt bên cạnh lên.
Sở Lạc Ninh bước qua, An Hinh Duyệt đưa áo cho anh.
“Anh đang làm gì thế?” Cô hỏi.
Sở Lạc Ninh hơi nhướng môi, sau đó nhìn thoáng qua người phía sau, mở miệng nói: “Đúng là cậu ta cần người tán thành, nhưng em đã quên mất một chuyện, trẻ con tuổi này đang là thời kỳ phản nghịch, cẩn bị người khác kích thích.”
An Hinh Duyệt: “...”
Được lắm, lại học được thêm một chiêu nữa từ tên bụng dạ xấu xa này rồi. “Anh định kích thích quyết tâm muốn chiến thắng anh của cậu ta?”
“Trước khi anh và cậu ta so tài, rõ ràng anh cảm thấy cậu ta đang suy nghĩ xem mình nên thắng hay thua, vì cậu ta tin chắc mình có thể thắng, không ngờ cuối cùng lại thua, cậu ta sẽ không chấp nhận được sự đối lập này.”
An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, chỉ cảm thấy người này cái gì cũng biết.
Biết không thể ra tay trên phương diện hành động theo cảm tính kia được, cho nên anh đã tìm lối vào khác.
“Không phải anh muốn mời người ta ăn cơm à?” An Hinh Duyệt đột nhiên hỏi.
“Ha, quên béng mất rồi, lần sau, để lần sau mời.” Sở Lạc Ninh vỗ lên gáy mình một cái, lại bị vợ mình khinh bỉ thêm lần nữa. Sở Lạc Ninh cười híp mắt kéo vợ về, buổi chiều nay coi như có chút thu hoạch, ví dụ như anh đã chứng thực được một việc. An Hinh Duyệt và Sở Lạc Ninh tìm chỗ ăn ở bên ngoài. An Hinh Duyệt nghĩ, chiều nay Sở Lạc Ninh đi tìm hiểu như vậy, các cấp lãnh đạo chắc cũng sẽ nhanh chóng đến tìm cô thôi. Đám người đó không có ai chịu thua thiệt bao giờ cả.
Cho nên, khi bọn họ ăn cơm, An Hinh Duyệt đã nhận ngay được điện thoại của Đoàn trưởng Diệp.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com