Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-467
Chương 467: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [36]
Sở Lạc Ninh thấy Phương Hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt phòng bị, một lúc mới mở miệng nói: “Tôi bảo này chàng trai, ánh mắt cậu như vậy là có ý gì?”
Phương Hàng vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, sau khi nhanh chóng ăn xong liền3vụt đứng dậy, chào theo nghi lễ với Sở Lạc Ninh, “Đoàn trưởng Sở, buổi chiều tôi còn có buổi huấn luyện, tôi đi trước, cảm ơn anh đã mời cơm.”
“Này...” Sở Lạc Ninh nhìn theo cậu lính trẻ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, thế này là lừa0được của anh một bữa cơm rồi xách mông chạy à?
Ngày thứ ba từ lúc An Hinh Duyệt đi, Sở Lạc Ninh tìm Phương Hàng một lần cuối, lần này anh không nói gì, chỉ để lại cho Phương Hàng một địa chỉ, nói với cậu ta rằng lúc5nào nghĩ thông thì đến đây tìm anh, trong vòng một tháng.
Phương Hàng nhận lấy, không trả lời lại. Sở Lạc Ninh đứng ở sảnh tiếp khách chờ An Hinh Duyệt về, buổi sáng cô có kế hoạch huấn luyện, chắc đến chiều là mọi việc cũng đã đầu4vào đó, có thể về được rồi. Sở Lạc Ninh ngồi trong sinh nghịch di động, xem tin tức, chờ vợ mình.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cảm giác anh Cả đang dẫn chị Miên Miên đi đầu tranh giành thiên hạ. Quan trọng là, chị Miên Miên9mới là người đi tranh đấu để giành thiên hạ về.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Tán thành.]
[Sở Lạc Ninh: ..]
[Sở Lạc Ninh: Bánh Bao Đậu, trời cao hoàng đế xa nên thèm ăn đòn hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em chỉ nói sự thật thôi mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đúng là sự thật mà, anh xem, bây giờ chị Miên Miên còn đang thâm nhập tình hình quân địch cho anh kia.]
Sở Lạc Ninh hơi nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này nói ra cũng hơi hơi đúng.
Lúc An Hinh Duyệt trở về vừa đáng mười hai giờ, Sở Lạc Ninh vội vàng đặt di động xuống, chạy tới, sau đó đón lấy cô, “Sao rồi, mệt không?” An Hinh Duyệt bám vào người anh, “Sao hôm nay anh về sớm thế, xử lý được Phương Hàng rồi à?”
“Cũng tàm tạm rồi, mấy ngày nữa nhất định cậu ta sẽ tới, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh đi mua cơm cho em.” Sở Lạc Ninh nói xong liền ôm cô đặt lên giường. An Hinh Duyệt gật đầu, đang định nói gì, di động trên bàn của anh bỗng đổ chuông, Sở Lạc Ninh nhìn cô một cái, sau đó đặt cô xuống, bước qua cầm lấy di động ấn nghe, “Ba, sao vậy.” “Về nhà đi đã, ông ngoại muốn gặp con.” Giọng nói của Sở Ninh Dực rất trầm, khiến cho Sở Lạc Ninh theo bản năng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Không kịp nữa rồi ư?
An Hinh Duyệt để ý đến sự bất thường của Sở Lạc Ninh, vội vàng tụt xuống khỏi giường, “Sao thế?” Chân Sở Lạc Ninh như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống. “Ba nói, ông ngoại muốn gặp anh.” Sở Lạc Ninh mở miệng, giọng nói có chút run rẩy.
Hai người đến hành lý cũng không kịp lấy đã nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Mà lúc này tại bệnh viện Sở Thị thành phố A. Không khí chất chứa đầy sự đè nén nặng nề. Thủy An Lạc vẫn đang điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Thủy Mặc Vân, trong phòng bệnh không có một tiếng nói chuyện nào.
Lạc An Thần đi tới đi lui trong phòng bệnh, rõ ràng đang phiền muộn đến cùng cực. Sở Ninh Dực ngồi bên giường nhìn Thủy Mặc Vân đẩy mỏi mệt đang nằm trên giường.
“Đang về rồi, Lạc Ninh đang về rồi ạ.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, “Nhất Nhất cũng đang đưa con về cùng rồi, ba sắp được thấy bọn nó rồi.”
Thủy Mặc Vân nghe Sở Ninh Dực nói vậy, khẽ gật đầu, sau đó cố gắng phất tay nói, “Làm gì thì làm đi, ba không sao.” Thủy An Lạc khịt mũi một cái, cố không để cho mình òa khóc, “Con không đi đâu cả, con ở đây với ba.”
“Đểu tại em, đểu tại em, buổi chiều em không nên đi ra ngoài, nếu không ba đã không bị ngã.” Lạc An Thần suy sụp nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Ninh thấy Phương Hàng đang nhìn mình bằng ánh mắt phòng bị, một lúc mới mở miệng nói: “Tôi bảo này chàng trai, ánh mắt cậu như vậy là có ý gì?”
Phương Hàng vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn, sau khi nhanh chóng ăn xong liền3vụt đứng dậy, chào theo nghi lễ với Sở Lạc Ninh, “Đoàn trưởng Sở, buổi chiều tôi còn có buổi huấn luyện, tôi đi trước, cảm ơn anh đã mời cơm.”
“Này...” Sở Lạc Ninh nhìn theo cậu lính trẻ chạy còn nhanh hơn cả thỏ, thế này là lừa0được của anh một bữa cơm rồi xách mông chạy à?
Ngày thứ ba từ lúc An Hinh Duyệt đi, Sở Lạc Ninh tìm Phương Hàng một lần cuối, lần này anh không nói gì, chỉ để lại cho Phương Hàng một địa chỉ, nói với cậu ta rằng lúc5nào nghĩ thông thì đến đây tìm anh, trong vòng một tháng.
Phương Hàng nhận lấy, không trả lời lại. Sở Lạc Ninh đứng ở sảnh tiếp khách chờ An Hinh Duyệt về, buổi sáng cô có kế hoạch huấn luyện, chắc đến chiều là mọi việc cũng đã đầu4vào đó, có thể về được rồi. Sở Lạc Ninh ngồi trong sinh nghịch di động, xem tin tức, chờ vợ mình.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cảm giác anh Cả đang dẫn chị Miên Miên đi đầu tranh giành thiên hạ. Quan trọng là, chị Miên Miên9mới là người đi tranh đấu để giành thiên hạ về.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Tán thành.]
[Sở Lạc Ninh: ..]
[Sở Lạc Ninh: Bánh Bao Đậu, trời cao hoàng đế xa nên thèm ăn đòn hả?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em chỉ nói sự thật thôi mà.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Đúng là sự thật mà, anh xem, bây giờ chị Miên Miên còn đang thâm nhập tình hình quân địch cho anh kia.]
Sở Lạc Ninh hơi nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này nói ra cũng hơi hơi đúng.
Lúc An Hinh Duyệt trở về vừa đáng mười hai giờ, Sở Lạc Ninh vội vàng đặt di động xuống, chạy tới, sau đó đón lấy cô, “Sao rồi, mệt không?” An Hinh Duyệt bám vào người anh, “Sao hôm nay anh về sớm thế, xử lý được Phương Hàng rồi à?”
“Cũng tàm tạm rồi, mấy ngày nữa nhất định cậu ta sẽ tới, em đi nghỉ ngơi trước đi, anh đi mua cơm cho em.” Sở Lạc Ninh nói xong liền ôm cô đặt lên giường. An Hinh Duyệt gật đầu, đang định nói gì, di động trên bàn của anh bỗng đổ chuông, Sở Lạc Ninh nhìn cô một cái, sau đó đặt cô xuống, bước qua cầm lấy di động ấn nghe, “Ba, sao vậy.” “Về nhà đi đã, ông ngoại muốn gặp con.” Giọng nói của Sở Ninh Dực rất trầm, khiến cho Sở Lạc Ninh theo bản năng dâng lên một nỗi sợ hãi.
Không kịp nữa rồi ư?
An Hinh Duyệt để ý đến sự bất thường của Sở Lạc Ninh, vội vàng tụt xuống khỏi giường, “Sao thế?” Chân Sở Lạc Ninh như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã khuỵu xuống. “Ba nói, ông ngoại muốn gặp anh.” Sở Lạc Ninh mở miệng, giọng nói có chút run rẩy.
Hai người đến hành lý cũng không kịp lấy đã nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Mà lúc này tại bệnh viện Sở Thị thành phố A. Không khí chất chứa đầy sự đè nén nặng nề. Thủy An Lạc vẫn đang điều chỉnh tốc độ truyền dịch cho Thủy Mặc Vân, trong phòng bệnh không có một tiếng nói chuyện nào.
Lạc An Thần đi tới đi lui trong phòng bệnh, rõ ràng đang phiền muộn đến cùng cực. Sở Ninh Dực ngồi bên giường nhìn Thủy Mặc Vân đẩy mỏi mệt đang nằm trên giường.
“Đang về rồi, Lạc Ninh đang về rồi ạ.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói, “Nhất Nhất cũng đang đưa con về cùng rồi, ba sắp được thấy bọn nó rồi.”
Thủy Mặc Vân nghe Sở Ninh Dực nói vậy, khẽ gật đầu, sau đó cố gắng phất tay nói, “Làm gì thì làm đi, ba không sao.” Thủy An Lạc khịt mũi một cái, cố không để cho mình òa khóc, “Con không đi đâu cả, con ở đây với ba.”
“Đểu tại em, đểu tại em, buổi chiều em không nên đi ra ngoài, nếu không ba đã không bị ngã.” Lạc An Thần suy sụp nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook