Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-465
Chương 465: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [34]
Đại khái?
Giờ mới có hai người đã sắp ngỏm rồi, anh ấy còn dám nói đại khái khoảng sáu bảy người? “Anh muốn đánh võ đài với Cố Tỉ Thành đấy à?” An Hinh Duyệt chớp mắt hỏi, chắc mẩm anh đang có suy nghĩ như vậy. Sở Lạc Ninh vươn tay chọc chọc đầu vợ mình , “Đang mắng ai đó? Anh rảnh lắm à mà đi so với cậu ta cái này, thật ra anh đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi.”
“Tìm người?” An Hinh Duyệt tò3mò hỏi.
Sở Lạc Ninh gật đầu, “Tìm người để lập nên một tiểu đội đặc chiến xuất sắc, em phải biết là Cố Tỉ Thành đã bồi dưỡng được rất nhiều lực lượng, anh không có dã tâm lớn như vậy, anh chỉ cần một phân đội nhỏ thôi.”
Sở Lạc Ninh trầm giọng nói, một phân đội nhỏ, một lời hứa hẹn.
An Hinh Duyệt suy nghĩ một lúc, đại khái đã thông suốt nên không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ xích lại gần anh, “Được rồi, trước tiên phải0nuốt được cậu nhóc kia đã, sau đó tiếp tục cố gắng.”
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn vợ mình, sau khi suy nghĩ một lúc thì mở miệng nói: “Sao đột nhiên em lại dễ nói chuyện thế?”
An Hinh Duyệt: “...”
“Em nói anh hay, anh nói vậy có thể sẽ bị ăn đòn đấy, sao em lại khó nói chuyện hả, là anh không tử tế nên mới khiến em phải tức giận chứ.” “Được rồi mà, anh sai, vợ anh lúc nào cũng công bằng liêm khiết.” Sở Lạc5Ninh thấp giọng cười, sau đó ôm chặt lấy vợ mình, “Ngủ đi, mấy ngày nữa em cũng không thể nghỉ ngơi tử tế được đâu.”
An Hinh Duyệt gật đầu, nằm gọn trong ngực anh nhắm hai mắt lại. Sở Lạc Ninh vỗ nhẹ lên lưng cô, đưa cô vào giấc ngủ. An Hinh Duyệt nhanh chóng thiếp đi trong ngực anh. Sở Lạc Ninh chờ cô ngủ rồi mới từ từ nhắm mắt lại, nhưng anh không ngủ. Anh biết giờ anh cầu người tài là có chút nóng4vội, nhưng anh luôn cảm thấy mình rất thiếu thời gian, chỉ muốn nhanh chóng làm xong mọi chuyện.
Hơn nữa, thời gian của anh thực sự không có nhiều. May mà, cuối cùng An Hinh Duyệt vẫn hiểu cho anh. Sớm ngày hôm sau, An Hinh Duyệt phải đến đơn vị, Sở Lạc Ninh tiếp tục đi tìm Phương Hàng để gặm nốt tảng đá này. Trước khi đi, An Hinh Duyệt đúng như kiểu Sở Lạc Ninh sắp bán phắt cô đi vậy, sáng sớm đã dính trên người9anh, ăn cơm xong thay đồ xong, An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, không cuốn lấy Sở Lạc Ninh nữa,
“Chàng trai, cổ lên, em ra chiến trường đây.” An Hinh Duyệt nói, thở dài một tiếng rồi xoay người bước đi. Sở Lạc Ninh đi theo cô ra ngoài, thao thao bất tuyệt dặn dò.
Lúc An Hinh Duyệt mở cửa, quay đầu lại nhìn Sở Lạc Ninh một cái rồi nói: “Ba...”
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh: “Cút cút cút, mau cút đi.” An Hinh Duyệt cười hì hì xoay người, sau đó quay lưng về phía Sở Lạc Ninh phất tay, bước đi không hề ngoảnh lại. Sở Lạc Ninh khẽ thở dài, nhìn vợ mình cất bước, trong lòng bỗng trống rỗng, ba ngày tới, anh sẽ phải trải qua một mình.
An Hinh Duyệt được Sư đoàn trưởng phái người tới đón, căn cứ của buổi diễn tập nằm ở sau núi, thế núi nơi đây khá thích hợp để đấu đối kháng.
An Hinh Duyệt bước vào phòng chỉ huy, tất cả mọi người đã có mặt. An Hinh Duyệt nói một tiếng xin lỗi rồi tiến vào trong.
“Cô qua đây con hồ ly nhà cô có nói gì không?” Sư đoàn trưởng cười ha hả nói.
An Hinh Duyệt cũng cười theo, chỉ muốn nói, ai cũng biết hết rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.
An Hinh Duyệt cười xong, Sư đoàn trưởng cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà chính thức tập trung vào chuyện đấu đối kháng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đại khái?
Giờ mới có hai người đã sắp ngỏm rồi, anh ấy còn dám nói đại khái khoảng sáu bảy người? “Anh muốn đánh võ đài với Cố Tỉ Thành đấy à?” An Hinh Duyệt chớp mắt hỏi, chắc mẩm anh đang có suy nghĩ như vậy. Sở Lạc Ninh vươn tay chọc chọc đầu vợ mình , “Đang mắng ai đó? Anh rảnh lắm à mà đi so với cậu ta cái này, thật ra anh đã muốn làm chuyện này từ lâu rồi.”
“Tìm người?” An Hinh Duyệt tò3mò hỏi.
Sở Lạc Ninh gật đầu, “Tìm người để lập nên một tiểu đội đặc chiến xuất sắc, em phải biết là Cố Tỉ Thành đã bồi dưỡng được rất nhiều lực lượng, anh không có dã tâm lớn như vậy, anh chỉ cần một phân đội nhỏ thôi.”
Sở Lạc Ninh trầm giọng nói, một phân đội nhỏ, một lời hứa hẹn.
An Hinh Duyệt suy nghĩ một lúc, đại khái đã thông suốt nên không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ xích lại gần anh, “Được rồi, trước tiên phải0nuốt được cậu nhóc kia đã, sau đó tiếp tục cố gắng.”
Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn vợ mình, sau khi suy nghĩ một lúc thì mở miệng nói: “Sao đột nhiên em lại dễ nói chuyện thế?”
An Hinh Duyệt: “...”
“Em nói anh hay, anh nói vậy có thể sẽ bị ăn đòn đấy, sao em lại khó nói chuyện hả, là anh không tử tế nên mới khiến em phải tức giận chứ.” “Được rồi mà, anh sai, vợ anh lúc nào cũng công bằng liêm khiết.” Sở Lạc5Ninh thấp giọng cười, sau đó ôm chặt lấy vợ mình, “Ngủ đi, mấy ngày nữa em cũng không thể nghỉ ngơi tử tế được đâu.”
An Hinh Duyệt gật đầu, nằm gọn trong ngực anh nhắm hai mắt lại. Sở Lạc Ninh vỗ nhẹ lên lưng cô, đưa cô vào giấc ngủ. An Hinh Duyệt nhanh chóng thiếp đi trong ngực anh. Sở Lạc Ninh chờ cô ngủ rồi mới từ từ nhắm mắt lại, nhưng anh không ngủ. Anh biết giờ anh cầu người tài là có chút nóng4vội, nhưng anh luôn cảm thấy mình rất thiếu thời gian, chỉ muốn nhanh chóng làm xong mọi chuyện.
Hơn nữa, thời gian của anh thực sự không có nhiều. May mà, cuối cùng An Hinh Duyệt vẫn hiểu cho anh. Sớm ngày hôm sau, An Hinh Duyệt phải đến đơn vị, Sở Lạc Ninh tiếp tục đi tìm Phương Hàng để gặm nốt tảng đá này. Trước khi đi, An Hinh Duyệt đúng như kiểu Sở Lạc Ninh sắp bán phắt cô đi vậy, sáng sớm đã dính trên người9anh, ăn cơm xong thay đồ xong, An Hinh Duyệt hít sâu một hơi, không cuốn lấy Sở Lạc Ninh nữa,
“Chàng trai, cổ lên, em ra chiến trường đây.” An Hinh Duyệt nói, thở dài một tiếng rồi xoay người bước đi. Sở Lạc Ninh đi theo cô ra ngoài, thao thao bất tuyệt dặn dò.
Lúc An Hinh Duyệt mở cửa, quay đầu lại nhìn Sở Lạc Ninh một cái rồi nói: “Ba...”
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh: “Cút cút cút, mau cút đi.” An Hinh Duyệt cười hì hì xoay người, sau đó quay lưng về phía Sở Lạc Ninh phất tay, bước đi không hề ngoảnh lại. Sở Lạc Ninh khẽ thở dài, nhìn vợ mình cất bước, trong lòng bỗng trống rỗng, ba ngày tới, anh sẽ phải trải qua một mình.
An Hinh Duyệt được Sư đoàn trưởng phái người tới đón, căn cứ của buổi diễn tập nằm ở sau núi, thế núi nơi đây khá thích hợp để đấu đối kháng.
An Hinh Duyệt bước vào phòng chỉ huy, tất cả mọi người đã có mặt. An Hinh Duyệt nói một tiếng xin lỗi rồi tiến vào trong.
“Cô qua đây con hồ ly nhà cô có nói gì không?” Sư đoàn trưởng cười ha hả nói.
An Hinh Duyệt cũng cười theo, chỉ muốn nói, ai cũng biết hết rồi, đừng nhắc đến chuyện này nữa.
An Hinh Duyệt cười xong, Sư đoàn trưởng cũng không nhắc lại chuyện này nữa mà chính thức tập trung vào chuyện đấu đối kháng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook