Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-468
Chương 468: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [37]
Người lớn tuổi sợ nhất là bị ngã, nhất là khi Thủy Mặc Vân vốn đã mang thương tích đầy người. “Già rồi, già rồi.” Thủy Mặc Vân nói, nắm chặt bàn tay Thủy An Lạc, “Đừng khóc, đừng khóc nào.”
“Con có khóc đâu.” Thủy An Lạc quật cường lên tiếng, “Ba đã hứa với con cả mẹ mùa hè3năm nay sẽ đi bơi cùng hai mẹ con con nữa đấy, ba không thể nuốt lời được.”
Thủy Mặc Vân khó nhọc nhếch khóe miệng, từ từ nhắm hai mắt vào, “Khi nào bọn trẻ đến thì gọi ba, gọi ba.”
Cả đời này ông chưa từng nuốt lời với con gái, nhưng lần này, có khi ông thực sự phải0thất hứa rồi. “Ba, ba...” Thủy An Lạc khẽ gọi, nhưng Thủy Mặc Vân đã nhắm mắt lại, nếu như không phải vẫn còn một hơi thở mỏng manh, cô thực sự không biết mình còn có thể gọi ba dậy hay không. Sở Ninh Dực đứng dậy, ôm lấy vai Thủy An Lạc. Thời hạn của Thủy Mặc Vân5đến rồi, không chỉ riêng bản thân ông biết, họ cũng biết cả.
Theo như cách mà Thủy Mặc Vân nói thì một năm nay là do ông “kiểm” được.
Lạc An Thần nhìn Thủy An Lạc, sau cùng vẫn bước ra ngoài, lấy điện thoại gọi một cuộc.
“Mẹ, ba con không ổn rồi.” Lạc An Thần lên tiếng, dựa người vào4bờ tường, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, nhưng anh nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lạc An Thần ngẩng đầu nhìn trần nhà, nước mắt lăn dọc theo gò má. Sở Lạc Nhất gần như đến bệnh viện cùng lúc với Sở Lạc Ninh, họ không dám dừng chân, chạy9thẳng tới phòng bệnh của Thủy Mặc Vân. Thủy Mặc Vân vẫn đang ngủ. Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã ở bên trong đó rồi. Sau khi bước vào, Sở Lạc Nhất không kịp nói gì, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ, ẩn một tay lên bả vai cổ.
Tiểu Quỷ Quỷ quay đầu nhìn ba mình rồi nhìn sang mẹ mình, không biết mọi người bị sao nữa. “Ba ơi, chúng nó về cả rồi.” Thủy An Lạc cúi người, khẽ khàng cất tiếng gọi bên tại Thủy Mặc Vân.
Qua một lúc, Thủy Mặc Vân mới từ từ mở mắt ra. Thủy Mặc Vân không thể mở to mắt ra được nữa, ông lướt qua từng người trong số họ, cuối cùng vẫy vẫy tay với Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất vội vàng chạy tới, vươn tay nắm lấy bàn tay Thủy Mặc Vân, “Ông ngoại ơi.”
Thủy Mặc Vân khó nhọc nhếch môi, “Lạc Lạc lớn rồi, làm mẹ rồi, phải chăm sóc tốt cho các con, biết chưa? Nhất Nhất là bé gái, phải thương nó.”
Thủy Mặc Vân thều thào nói, Thủy An Lạc vùi đầu vào lòng Sở Ninh Dực. Thủy Mặc Vân đã không nhận rõ được ai với ai nữa rồi.
“Ông ngoại.” “Nhất Nhất đâu, Nhất Nhất bé bỏng của ông sao vẫn chưa tới?” Thủy Mặc Vân nói, vẫn đang nhìn ngó xung quanh, dường như vẫn đang tìm đứa cháu gái bé xíu mà ông vẫn bể.
“Ông ngoại, cháu là Nhất Nhất đây mà.” Sở Lạc Nhất nghẹn ngào khóc không thành tiếng, quỳ bên cạnh giường nắm chặt tay Thủy Mặc Vân. “Thời còn trẻ tướng quân nhiều lần bị thương nặng ở đầu, có thể duy trì được nhiều năm như vậy đã không dễ dàng gì rồi, bây giờ tướng quân không nhận ra mọi người nữa.” Một quân y vẫn luôn phụ trách chăm sóc sức khỏe cho Thủy Mặc Vận cất tiếng sau lưng cô.
“Lạc Duy, Lạc Ninh.” Thủy Mặc Vân khẽ gọi.
“Ông ngoại, cháu đây.” Sở Lạc Ninh vội vàng bước lên trước.
Sở Lạc Duy đứng bên còn lại, nắm chặt tay Thủy Mặc Vân, “Ông ngoại, cháu ở đây.”
“Phải thương em gái, phải chăm sóc cho mẹ các cháu.” Thủy Mặc Vân nói, dường như đã rất mệt rồi, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, khẽ cúi đầu, nói nhỏ bên tai Thủy Mặc Vân, “Đã tìm được hai người rồi, cháu hứa với ông nhất định sẽ làm được. Cháu nhất định sẽ bồi dưỡng ra một đại đội Sói Săn giỏi nhất, nhưng ông cũng từng hứa với cháu, phải đợi xem thành quả của cháu mà.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Người lớn tuổi sợ nhất là bị ngã, nhất là khi Thủy Mặc Vân vốn đã mang thương tích đầy người. “Già rồi, già rồi.” Thủy Mặc Vân nói, nắm chặt bàn tay Thủy An Lạc, “Đừng khóc, đừng khóc nào.”
“Con có khóc đâu.” Thủy An Lạc quật cường lên tiếng, “Ba đã hứa với con cả mẹ mùa hè3năm nay sẽ đi bơi cùng hai mẹ con con nữa đấy, ba không thể nuốt lời được.”
Thủy Mặc Vân khó nhọc nhếch khóe miệng, từ từ nhắm hai mắt vào, “Khi nào bọn trẻ đến thì gọi ba, gọi ba.”
Cả đời này ông chưa từng nuốt lời với con gái, nhưng lần này, có khi ông thực sự phải0thất hứa rồi. “Ba, ba...” Thủy An Lạc khẽ gọi, nhưng Thủy Mặc Vân đã nhắm mắt lại, nếu như không phải vẫn còn một hơi thở mỏng manh, cô thực sự không biết mình còn có thể gọi ba dậy hay không. Sở Ninh Dực đứng dậy, ôm lấy vai Thủy An Lạc. Thời hạn của Thủy Mặc Vân5đến rồi, không chỉ riêng bản thân ông biết, họ cũng biết cả.
Theo như cách mà Thủy Mặc Vân nói thì một năm nay là do ông “kiểm” được.
Lạc An Thần nhìn Thủy An Lạc, sau cùng vẫn bước ra ngoài, lấy điện thoại gọi một cuộc.
“Mẹ, ba con không ổn rồi.” Lạc An Thần lên tiếng, dựa người vào4bờ tường, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, nhưng anh nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lạc An Thần ngẩng đầu nhìn trần nhà, nước mắt lăn dọc theo gò má. Sở Lạc Nhất gần như đến bệnh viện cùng lúc với Sở Lạc Ninh, họ không dám dừng chân, chạy9thẳng tới phòng bệnh của Thủy Mặc Vân. Thủy Mặc Vân vẫn đang ngủ. Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã đã ở bên trong đó rồi. Sau khi bước vào, Sở Lạc Nhất không kịp nói gì, nước mắt đã lã chã rơi xuống.
Cố Tỉ Thành bế Tiểu Quỷ Quỷ, ẩn một tay lên bả vai cổ.
Tiểu Quỷ Quỷ quay đầu nhìn ba mình rồi nhìn sang mẹ mình, không biết mọi người bị sao nữa. “Ba ơi, chúng nó về cả rồi.” Thủy An Lạc cúi người, khẽ khàng cất tiếng gọi bên tại Thủy Mặc Vân.
Qua một lúc, Thủy Mặc Vân mới từ từ mở mắt ra. Thủy Mặc Vân không thể mở to mắt ra được nữa, ông lướt qua từng người trong số họ, cuối cùng vẫy vẫy tay với Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất vội vàng chạy tới, vươn tay nắm lấy bàn tay Thủy Mặc Vân, “Ông ngoại ơi.”
Thủy Mặc Vân khó nhọc nhếch môi, “Lạc Lạc lớn rồi, làm mẹ rồi, phải chăm sóc tốt cho các con, biết chưa? Nhất Nhất là bé gái, phải thương nó.”
Thủy Mặc Vân thều thào nói, Thủy An Lạc vùi đầu vào lòng Sở Ninh Dực. Thủy Mặc Vân đã không nhận rõ được ai với ai nữa rồi.
“Ông ngoại.” “Nhất Nhất đâu, Nhất Nhất bé bỏng của ông sao vẫn chưa tới?” Thủy Mặc Vân nói, vẫn đang nhìn ngó xung quanh, dường như vẫn đang tìm đứa cháu gái bé xíu mà ông vẫn bể.
“Ông ngoại, cháu là Nhất Nhất đây mà.” Sở Lạc Nhất nghẹn ngào khóc không thành tiếng, quỳ bên cạnh giường nắm chặt tay Thủy Mặc Vân. “Thời còn trẻ tướng quân nhiều lần bị thương nặng ở đầu, có thể duy trì được nhiều năm như vậy đã không dễ dàng gì rồi, bây giờ tướng quân không nhận ra mọi người nữa.” Một quân y vẫn luôn phụ trách chăm sóc sức khỏe cho Thủy Mặc Vận cất tiếng sau lưng cô.
“Lạc Duy, Lạc Ninh.” Thủy Mặc Vân khẽ gọi.
“Ông ngoại, cháu đây.” Sở Lạc Ninh vội vàng bước lên trước.
Sở Lạc Duy đứng bên còn lại, nắm chặt tay Thủy Mặc Vân, “Ông ngoại, cháu ở đây.”
“Phải thương em gái, phải chăm sóc cho mẹ các cháu.” Thủy Mặc Vân nói, dường như đã rất mệt rồi, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh hít một hơi thật sâu, khẽ cúi đầu, nói nhỏ bên tai Thủy Mặc Vân, “Đã tìm được hai người rồi, cháu hứa với ông nhất định sẽ làm được. Cháu nhất định sẽ bồi dưỡng ra một đại đội Sói Săn giỏi nhất, nhưng ông cũng từng hứa với cháu, phải đợi xem thành quả của cháu mà.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com