Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-473
Chương 473: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[42]
“Ôi chao, chỉ có con phát triển thổi đúng không nào?” Sở Lạc Nhất trêu chọc con trai, pha sữa xong cô bế thằng bé ra khỏi chiếc xe đồ chơi, “Uống sữa rồi ngủ đi nhé, không được3chơi nữa.” Tiểu Quỷ Quỷ “ôi” một tiếng, “Con có làm phiền mẹ với ba tình tứ đâu.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Vậy thì mẹ cảm ơn con quá.
Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ quay về phòng ngủ, đặt thằng0bé lên giường, “Sao con càng ngày càng nặng thế nhỉ?” “Là vì Bảo Bảo đang lớn mà, mẹ ơi có phải mẹ bị ngốc không?” Tiểu Quỷ Quỷ nằm trên giường, vừa uống sữa bột vừa đá đưa5đôi chân nhỏ. Sở Lạc Nhất:“...”
“Con nói mẹ con như thế mà lương tâm không thấy đau à?” Sở Lạc Nhất lạnh lùng nhìn con trai.
“Ơ, con xin lỗi mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc xin lỗi, “Nhưng nếu4mẹ đi mách lẻo với ba con, Bảo Bảo sẽ không coi trọng mẹ đâu.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cái đậu.. Sở Lạc Nhất đang định cầm điện thoại lên liền khựng lại, lặng lẽ xóa dòng chữ đang gõ đi.9“Mau uống đi, mau uống đi.” Sở Lạc Nhất nhìn trái nhìn phải mà bảo thằng bé di chuyển tầm nhìn.
Còn chuyện gì đáng sợ hơn việc mình làm chuyện xấu mà bị con trai ruột bắt quả tang không? Tiểu Quỷ Quỷ hừ một tiếng, uống hết sữa rồi đưa trả bình sữa cho Sở Lạc Nhất, sau đó tụt xuống khỏi giường, xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh.
“Con đi đâu đấy?”
“Đi tè...” Tiểu Quỷ Quỷ lớn tiếng đáp lại. Sở Lạc Nhất nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong lòng có cảm giác không nói được thành lời, con trai biết đấu võ miệng với cô rồi, không cần cô bế đi vệ sinh nữa rồi.
Thằng bé lớn rồi, không hiểu sao cô lại thấy mất mát. Tiểu Quỷ Quỷ đi tè xong, ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó trèo vào ổ chăn, ngoan ngoãn nằm xuống, “Mẹ ngốc ngủ ngon.” Sở Lạc Nhất nằm xuống bên cạnh, hôn lên mặt thằng bé, “Ngủ ngon.”
Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Quỷ Quỷ, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nhìn thấy tin nhắn của Cố Tỉ Thành nhảy ra hết dòng này đến dòng khác.
[Lạc Thần: Con trai anh vừa ngủ rồi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: ...) [Lạc Thần: Con trai anh vừa bắt nạt em, còn cố ý bảo nếu em mách anh, thằng bé sẽ không tôn trọng em.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Không sao, nó có từng coi trọng em bao giờ đâu.]
[Lạc Thần: Nghỉ yêu nhé, tạm biệt.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Vậy sao em còn chưa ngủ?]
[Lạc Thần: Sắp ngủ đây, dù sao cũng không để ý tới anh nữa.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: À quên nói với em chuyện này, phòng ở bên thành phố B đã được phê chuẩn rồi, tầng ba mà em thích nhất, ba phòng ngủ một phòng khách.]
[Lạc Thần: Chậc chậc chậc, đãi ngộ cho Lữ đoàn phó đúng là khác biệt thật.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh nhờ mẹ qua trang hoàng giúp, trong đó có một phòng để trống làm phòng vệ.] [Lạc Thần: ..] [Lạc Thần: Có thể nói cho em biết, tại sao chúng ta lại chuyển về đề tài này rồi không?
[Anh đẹp trai nhà giàu: Bởi vì em nên quay về vị trí của mình rồi.]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại mà ngây ngẩn, thực ra bản thân cô cũng thấy nghi ngờ chính mình, tay của cô liệu có còn vẽ được những thứ như trước nữa không. Sở Lạc Nhất nhìn bàn tay phải của mình, cô của trước kia và cổ của hiện tại, khác biệt quá lớn.
Cô đã vì Cố Tỉ Thành mà từ bỏ nhiều đến vậy.
Nhưng lại muốn quay về vì sự cổ vũ từ Cố Tỉ Thành ư?
[Lạc Thần: Em già rồi, không quay lại được nữa.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Tầm bậy tầm bạ, em mới bao nhiêu tuổi đâu?]
[Lạc Thần: Nếu như em thực sự không thể quay lại được nữa thì sao đây?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Thì rút lui, Lữ đoàn phó vẫn nuôi nổi vợ mình nhé.]
Sở Lạc Nhất khẽ cười, cô biết ý của Cố Tỉ Thành, anh muốn cô thử sức, xem có thể nhặt lại những gì mà trước kia cô đã từng từ bỏ hay không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ôi chao, chỉ có con phát triển thổi đúng không nào?” Sở Lạc Nhất trêu chọc con trai, pha sữa xong cô bế thằng bé ra khỏi chiếc xe đồ chơi, “Uống sữa rồi ngủ đi nhé, không được3chơi nữa.” Tiểu Quỷ Quỷ “ôi” một tiếng, “Con có làm phiền mẹ với ba tình tứ đâu.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Vậy thì mẹ cảm ơn con quá.
Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ quay về phòng ngủ, đặt thằng0bé lên giường, “Sao con càng ngày càng nặng thế nhỉ?” “Là vì Bảo Bảo đang lớn mà, mẹ ơi có phải mẹ bị ngốc không?” Tiểu Quỷ Quỷ nằm trên giường, vừa uống sữa bột vừa đá đưa5đôi chân nhỏ. Sở Lạc Nhất:“...”
“Con nói mẹ con như thế mà lương tâm không thấy đau à?” Sở Lạc Nhất lạnh lùng nhìn con trai.
“Ơ, con xin lỗi mẹ.” Tiểu Quỷ Quỷ nghiêm túc xin lỗi, “Nhưng nếu4mẹ đi mách lẻo với ba con, Bảo Bảo sẽ không coi trọng mẹ đâu.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cái đậu.. Sở Lạc Nhất đang định cầm điện thoại lên liền khựng lại, lặng lẽ xóa dòng chữ đang gõ đi.9“Mau uống đi, mau uống đi.” Sở Lạc Nhất nhìn trái nhìn phải mà bảo thằng bé di chuyển tầm nhìn.
Còn chuyện gì đáng sợ hơn việc mình làm chuyện xấu mà bị con trai ruột bắt quả tang không? Tiểu Quỷ Quỷ hừ một tiếng, uống hết sữa rồi đưa trả bình sữa cho Sở Lạc Nhất, sau đó tụt xuống khỏi giường, xỏ dép lê đi vào phòng vệ sinh.
“Con đi đâu đấy?”
“Đi tè...” Tiểu Quỷ Quỷ lớn tiếng đáp lại. Sở Lạc Nhất nhìn cánh cửa phòng vệ sinh đóng chặt, trong lòng có cảm giác không nói được thành lời, con trai biết đấu võ miệng với cô rồi, không cần cô bế đi vệ sinh nữa rồi.
Thằng bé lớn rồi, không hiểu sao cô lại thấy mất mát. Tiểu Quỷ Quỷ đi tè xong, ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó trèo vào ổ chăn, ngoan ngoãn nằm xuống, “Mẹ ngốc ngủ ngon.” Sở Lạc Nhất nằm xuống bên cạnh, hôn lên mặt thằng bé, “Ngủ ngon.”
Sở Lạc Nhất nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Quỷ Quỷ, chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, nhìn thấy tin nhắn của Cố Tỉ Thành nhảy ra hết dòng này đến dòng khác.
[Lạc Thần: Con trai anh vừa ngủ rồi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: ...) [Lạc Thần: Con trai anh vừa bắt nạt em, còn cố ý bảo nếu em mách anh, thằng bé sẽ không tôn trọng em.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Không sao, nó có từng coi trọng em bao giờ đâu.]
[Lạc Thần: Nghỉ yêu nhé, tạm biệt.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Vậy sao em còn chưa ngủ?]
[Lạc Thần: Sắp ngủ đây, dù sao cũng không để ý tới anh nữa.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: À quên nói với em chuyện này, phòng ở bên thành phố B đã được phê chuẩn rồi, tầng ba mà em thích nhất, ba phòng ngủ một phòng khách.]
[Lạc Thần: Chậc chậc chậc, đãi ngộ cho Lữ đoàn phó đúng là khác biệt thật.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh nhờ mẹ qua trang hoàng giúp, trong đó có một phòng để trống làm phòng vệ.] [Lạc Thần: ..] [Lạc Thần: Có thể nói cho em biết, tại sao chúng ta lại chuyển về đề tài này rồi không?
[Anh đẹp trai nhà giàu: Bởi vì em nên quay về vị trí của mình rồi.]
Sở Lạc Nhất ôm điện thoại mà ngây ngẩn, thực ra bản thân cô cũng thấy nghi ngờ chính mình, tay của cô liệu có còn vẽ được những thứ như trước nữa không. Sở Lạc Nhất nhìn bàn tay phải của mình, cô của trước kia và cổ của hiện tại, khác biệt quá lớn.
Cô đã vì Cố Tỉ Thành mà từ bỏ nhiều đến vậy.
Nhưng lại muốn quay về vì sự cổ vũ từ Cố Tỉ Thành ư?
[Lạc Thần: Em già rồi, không quay lại được nữa.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Tầm bậy tầm bạ, em mới bao nhiêu tuổi đâu?]
[Lạc Thần: Nếu như em thực sự không thể quay lại được nữa thì sao đây?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Thì rút lui, Lữ đoàn phó vẫn nuôi nổi vợ mình nhé.]
Sở Lạc Nhất khẽ cười, cô biết ý của Cố Tỉ Thành, anh muốn cô thử sức, xem có thể nhặt lại những gì mà trước kia cô đã từng từ bỏ hay không.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook