Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-474
Chương 474: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [43]
Con trai đang ngủ bên cạnh phát ra tiếng thở khe khẽ, cơ thể bé nhỏ nhích vào lòng cô, dùng cách đáng tin nhất để cô bảo vệ.
Thực ra, cô chưa từng hối hận với lựa chọn từ bỏ, bởi vì cô được nhiều hơn mất.
Bây giờ con trai cô lớn rồi, có một số chuyện không cần cô phải đích thân làm nữa.
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh phải nhắc nhở em một điều, qua một hai năm nữa Tiểu Quỷ Quỷ bắt đầu đi học rồi, em3phải làm sao?]
[Lạc Thần: ...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đến lúc đó một mình em đối diện với căn nhà trống hoác, anh nghi ngờ anh sẽ phải hứng chịu thời kỳ mãn kinh sớm của em.] [Lạc Thần: Anh nói vậy mà không sợ mất đi một người vợ đáng yêu sao?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Anh vừa dặn một người anh em chuẩn bị cho em một bộ dụng cụ vẽ, cái hãng gì mà XX ấy.] [Lạc Thần: Tôi quỳ quỳ quỳ quỳ, hãng XX, anh0biết nhãn hiệu này đắt cỡ nào không? [Lạc Thần: Trọng điểm nó là phiên bản giới hạn!]
[Lạc Thần: Đệch đệch đệch, có tiền thế thì anh cho em đi, em nghèo lắm...] [Anh đẹp trai nhà giàu: ...) [Anh đẹp trai nhà giàu: Sao mà chán em thể nhỉ.] [Lạc Thần: Nhưng em thích anh, thích chết đi được, anh rảnh hơi mua dụng cụ vẽ đắt thể làm gì? Thu nhập mười mấy năm của người lao động bình thường đấy anh có biết không hả?] [Anh đẹp5trai nhà giàu: Nào nào, đọc giùm anh cái tên em đặt cho chồng em cái.] [Lạc Thần: Anh đẹp trai nhà giàu.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Cho nên, đây là người bình thường à? Chồng em mua được cho em nhé.] [Lạc Thần: Cảm giác như anh vừa ném tiền lương mấy năm trời đi hết.] [Lạc Thần: Bỗng chốc cảm thấy như mình vừa gả cho một tên táng gia bại sản.]
[Lạc Thần: Mà trên thực tế, em phải báo với anh là, bộ dụng cụ vẽ4đó anh trai và ba đã mua cho em cả rồi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh là chồng em, có giống không?]
[Lạc Thần: Cảm ơn anh nha...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Ghi nhớ sự tốt đẹp của anh là được rồi, vẽ vời cho cẩn thận, nếu không em có xứng đáng với mấy năm tiền lương của anh không?
[Lạc Thần: Em tò mò là anh tìm ai để mua vậy?]
[Lạc Thần: Nhãn hiệu này đã ngừng sản xuất từ ba năm trước rồi.]
[Lạc Thần: Từ đầu ra vậy anh?]
[Anh9đẹp trai nhà giàu: Quên mất không nói với em, nhãn hiệu này do người ba nuôi mở nguyên cái sân bay mà suýt nữa trở thành ba dượng của anh sáng lập đó.]
[Lạc Thần:...] [Lạc Thần: Em quỳ quỳ quỳ quỳ, cảm giác mình lên hương rồi, ông ba nuôi mở sân bay mà còn nằm trùm màu vẽ trong nước suýt nữa thành ba dượng của anh còn đặt chân vào cái gì nữa không, có ngại để em qua thăm nhà ông ấy không? [Anh đẹp trai nhà giàu: Ban nãy em còn từ chối cơ mà? Tiết tháo của em đâu?]
[Lạc Thần: Em khinh, quen nhau bao nhiêu năm thể rồi, anh từng thấy tiết tháo của em cơ à?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Ôi xin lỗi, anh sai rồi.] [Lạc Thần: Hừ...] Lúc này Sở Lạc Nhất đã bình tĩnh lại, nếu Cố Tỉ Thành đã một lòng mong mỏi cô có thể cầm được thứ thuộc về mình, vậy thì cô nên thử xem sao, nếu không sau này ở nhà đợi con trai tan học, đợi anh được nghỉ, chuyện này quá đáng sợ. Những ngày tháng như thể chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy... khó thở. Nói một câu chúc ngủ ngon cũng mất tới nửa tiếng đồng hồ, Sở Lạc Nhất ôm điện thoại ngủ mất.
Cố Tỉ Thành thấy bên kia không trả lời nữa mới nhìn thấy tin nhắn của bạn thân trả lời trên wechat.
[Ông đây không mở cửa hàng: Tôi tìm trong kho của ông già mới tìm được một bộ như thể cho cậu, cậu đem cho vợ dùng rồi định cảm ơn tôi thế nào đây?]
[Cố Tỉ Thành: Thế cậu đi tìm thêm cho tôi xem có loại nào dạng dạng như giấy Tuyên Thành thượng hạng không, gói hết cho vợ tôi là được.] [Ông đây không mở cửa hàng: Tôi nói bậy được không? [Cố Tỉ Thành: Hiển nhiên là không, cậu không thể mắng tôi, mau đi tìm đi, tôi phải mang cho vợ tôi dùng nữa.] [Ông đây không mở cửa hàng: Mình cậu có vợ chắc.] [Cố Tỉ Thành: Trước mắt là thế đấy, mau đi đi.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Con trai đang ngủ bên cạnh phát ra tiếng thở khe khẽ, cơ thể bé nhỏ nhích vào lòng cô, dùng cách đáng tin nhất để cô bảo vệ.
Thực ra, cô chưa từng hối hận với lựa chọn từ bỏ, bởi vì cô được nhiều hơn mất.
Bây giờ con trai cô lớn rồi, có một số chuyện không cần cô phải đích thân làm nữa.
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh phải nhắc nhở em một điều, qua một hai năm nữa Tiểu Quỷ Quỷ bắt đầu đi học rồi, em3phải làm sao?]
[Lạc Thần: ...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đến lúc đó một mình em đối diện với căn nhà trống hoác, anh nghi ngờ anh sẽ phải hứng chịu thời kỳ mãn kinh sớm của em.] [Lạc Thần: Anh nói vậy mà không sợ mất đi một người vợ đáng yêu sao?] [Anh đẹp trai nhà giàu: Anh vừa dặn một người anh em chuẩn bị cho em một bộ dụng cụ vẽ, cái hãng gì mà XX ấy.] [Lạc Thần: Tôi quỳ quỳ quỳ quỳ, hãng XX, anh0biết nhãn hiệu này đắt cỡ nào không? [Lạc Thần: Trọng điểm nó là phiên bản giới hạn!]
[Lạc Thần: Đệch đệch đệch, có tiền thế thì anh cho em đi, em nghèo lắm...] [Anh đẹp trai nhà giàu: ...) [Anh đẹp trai nhà giàu: Sao mà chán em thể nhỉ.] [Lạc Thần: Nhưng em thích anh, thích chết đi được, anh rảnh hơi mua dụng cụ vẽ đắt thể làm gì? Thu nhập mười mấy năm của người lao động bình thường đấy anh có biết không hả?] [Anh đẹp5trai nhà giàu: Nào nào, đọc giùm anh cái tên em đặt cho chồng em cái.] [Lạc Thần: Anh đẹp trai nhà giàu.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Cho nên, đây là người bình thường à? Chồng em mua được cho em nhé.] [Lạc Thần: Cảm giác như anh vừa ném tiền lương mấy năm trời đi hết.] [Lạc Thần: Bỗng chốc cảm thấy như mình vừa gả cho một tên táng gia bại sản.]
[Lạc Thần: Mà trên thực tế, em phải báo với anh là, bộ dụng cụ vẽ4đó anh trai và ba đã mua cho em cả rồi.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Anh là chồng em, có giống không?]
[Lạc Thần: Cảm ơn anh nha...]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Ghi nhớ sự tốt đẹp của anh là được rồi, vẽ vời cho cẩn thận, nếu không em có xứng đáng với mấy năm tiền lương của anh không?
[Lạc Thần: Em tò mò là anh tìm ai để mua vậy?]
[Lạc Thần: Nhãn hiệu này đã ngừng sản xuất từ ba năm trước rồi.]
[Lạc Thần: Từ đầu ra vậy anh?]
[Anh9đẹp trai nhà giàu: Quên mất không nói với em, nhãn hiệu này do người ba nuôi mở nguyên cái sân bay mà suýt nữa trở thành ba dượng của anh sáng lập đó.]
[Lạc Thần:...] [Lạc Thần: Em quỳ quỳ quỳ quỳ, cảm giác mình lên hương rồi, ông ba nuôi mở sân bay mà còn nằm trùm màu vẽ trong nước suýt nữa thành ba dượng của anh còn đặt chân vào cái gì nữa không, có ngại để em qua thăm nhà ông ấy không? [Anh đẹp trai nhà giàu: Ban nãy em còn từ chối cơ mà? Tiết tháo của em đâu?]
[Lạc Thần: Em khinh, quen nhau bao nhiêu năm thể rồi, anh từng thấy tiết tháo của em cơ à?]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Ôi xin lỗi, anh sai rồi.] [Lạc Thần: Hừ...] Lúc này Sở Lạc Nhất đã bình tĩnh lại, nếu Cố Tỉ Thành đã một lòng mong mỏi cô có thể cầm được thứ thuộc về mình, vậy thì cô nên thử xem sao, nếu không sau này ở nhà đợi con trai tan học, đợi anh được nghỉ, chuyện này quá đáng sợ. Những ngày tháng như thể chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy... khó thở. Nói một câu chúc ngủ ngon cũng mất tới nửa tiếng đồng hồ, Sở Lạc Nhất ôm điện thoại ngủ mất.
Cố Tỉ Thành thấy bên kia không trả lời nữa mới nhìn thấy tin nhắn của bạn thân trả lời trên wechat.
[Ông đây không mở cửa hàng: Tôi tìm trong kho của ông già mới tìm được một bộ như thể cho cậu, cậu đem cho vợ dùng rồi định cảm ơn tôi thế nào đây?]
[Cố Tỉ Thành: Thế cậu đi tìm thêm cho tôi xem có loại nào dạng dạng như giấy Tuyên Thành thượng hạng không, gói hết cho vợ tôi là được.] [Ông đây không mở cửa hàng: Tôi nói bậy được không? [Cố Tỉ Thành: Hiển nhiên là không, cậu không thể mắng tôi, mau đi tìm đi, tôi phải mang cho vợ tôi dùng nữa.] [Ông đây không mở cửa hàng: Mình cậu có vợ chắc.] [Cố Tỉ Thành: Trước mắt là thế đấy, mau đi đi.]
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook