Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-477
Chương 477: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[46]
Sở Lạc Nhất giật bắn mình, cúi đầu nhìn Tiểu Quỷ Quỷ với gương mặt lo lắng.
“Mẹ không sao.” Sở Lạc Nhất nói, hít một hơi thật sâu, cô có thể làm được, chỉ cần cô muốn, cô nhất định có thể làm được.
Sở Lạc Nhất nói với bản thân mình lần nữa, mà trong lúc cô cảnh cáo mình trong tiềm thức như vậy, thời gian từng ngày trôi qua.
Trung tuần tháng Tư, Sở Lạc Ninh dẫn theo người lính cuối cùng của mình về quân doanh.
Sau khi quay về, An Hinh Duyệt đổ bệnh một trận, Sở Lạc3Ninh luôn bên cạnh cô, bởi vì trong thời gian mang bầu có rất nhiều loại thuốc không thể dùng, cho nên Sở Lạc Ninh chỉ có thể giúp cô hạ sốt bằng phương pháp vật lý. An Hinh Duyệt sốt rất cao, sợ làm lỡ việc huấn luyện của Sở Lạc Ninh, vì thế đành đưa ra đề nghị về nhà dưỡng bệnh, trong nhà có ba mẹ có thể chăm sóc cô. Sở Lạc Ninh cười nhạt, giúp cô thay khăn đắp trên trán, “Mấy ngày nay anh cũng không có việc gì lớn, không phải có Cố0Tỉ Thành rồi đó sao? Bây giờ em về nhà, bà nội em sẽ cầm dao chém đầu anh mất, vốn dĩ bà đã không thích anh rồi.” Nhắc đến chuyện này Sở Lạc Ninh lại thấy tủi, rõ ràng là một cậu ấm người gặp người thích, nhưng lại không được lòng bà nội của vợ.
Cho dù anh và An Hinh Duyệt đã kết hôn, nhưng mỗi lần thấy anh sắc mặt bà cụ vẫn rất khó coi.
An Hinh Duyệt khẽ cười, nắm lấy bàn tay Sở Lạc Ninh, “Bà nội em cứng miệng vậy thôi chứ tim gan5mềm nhũn, có lần nào đuổi anh ra khỏi nhà đâu.”
“Được rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đã, không ổn nữa thì đi bệnh viện?” Sở Lạc Ninh nói, lông mày nhíu lại, giơ tay sờ lên trán cô, vẫn còn nóng lắm.
“Không sao, chắc tại mấy hôm nay mệt quá thôi.” An Hinh Duyệt an ủi anh, “Anh đi làm việc của anh đi, em ngủ một lát.”
“Em ngủ đi, anh nói với Cố Tỉ Thành rồi, bên đó có cậu ấy trông coi.” Sở Lạc Ninh không dám rời đi vào lúc này, sợ cô có điều4gì ngoài ý muốn, nếu như lúc bình thường thì thôi, bây giờ trong bụng An Hinh Duyệt còn có đứa bé nữa, anh không yên tâm.
An Hinh Duyệt nhìn anh như an ủi, sau đó ngả vào lòng anh mà nói, “Bánh Bao Đậu muốn vẽ lại.”
“Không phải chuyện tốt.” Sở Lạc Ninh lạnh nhạt đáp.
“Gì cơ?” An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, không nên được tò mò, “Tại sao không phải chuyện tốt?” “Con bé không còn là cô bé vô lo vô nghĩ năm đó nữa, mà giới hội họa bây giờ cũng không9còn giống năm năm trước, tính tình nó lại quá thẳng.” Sở Lạc Ninh nhíu mày nói, “Thôi vậy, có Cố Tỉ Thành bảo vệ nó rồi, chuyện này phải dựa vào chính bản thân nó thôi.”
“Anh cũng lo lắng hả.” An Hinh Duyệt dùng đầu cũng cung vào ngực anh.
“Cũng không thể lo lắng cho nó cả đời được, nó không thể vùi mình trong nhà cả đời, bước chân ra ngoài một lần nữa, bắt buộc phải thích ứng với giới của nó, thôi không nói nữa, Cố Tỉ Thành có thể bảo vệ nó.”
An Hinh Duyệt nghe ra được, Sở Lạc Ninh rất lo lắng cho Sở Lạc Nhất, dù sao con bé cũng là công chúa nhỏ mà anh dõi theo từ nhỏ đến lớn. “Dù sao cũng là giới của con bé, vẫn nên để con bé tự đi con đường của mình.” An Hinh Duyệt khẽ nói.
Tất nhiên Sở Lạc Ninh biết điều này, anh ôm An Hinh Duyệt, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, “Năm năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.” “Nhưng Bánh Bao Đậu phải trông nhà cả đời chỉ vì Cố Tỉ Thành à? Quỷ Quỷ càng ngày càng lớn, đợi khi Quỷ Quỷ đi rồi, một mình con bé phải làm sao?” An Hinh Duyệt trầm giọng nói, giọng cô hơi khàn vì bị ốm, “Nếu như một người phụ nữ vì hôn nhân mà lãng quên chính mình, cô ấy có còn là cô ấy không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất giật bắn mình, cúi đầu nhìn Tiểu Quỷ Quỷ với gương mặt lo lắng.
“Mẹ không sao.” Sở Lạc Nhất nói, hít một hơi thật sâu, cô có thể làm được, chỉ cần cô muốn, cô nhất định có thể làm được.
Sở Lạc Nhất nói với bản thân mình lần nữa, mà trong lúc cô cảnh cáo mình trong tiềm thức như vậy, thời gian từng ngày trôi qua.
Trung tuần tháng Tư, Sở Lạc Ninh dẫn theo người lính cuối cùng của mình về quân doanh.
Sau khi quay về, An Hinh Duyệt đổ bệnh một trận, Sở Lạc3Ninh luôn bên cạnh cô, bởi vì trong thời gian mang bầu có rất nhiều loại thuốc không thể dùng, cho nên Sở Lạc Ninh chỉ có thể giúp cô hạ sốt bằng phương pháp vật lý. An Hinh Duyệt sốt rất cao, sợ làm lỡ việc huấn luyện của Sở Lạc Ninh, vì thế đành đưa ra đề nghị về nhà dưỡng bệnh, trong nhà có ba mẹ có thể chăm sóc cô. Sở Lạc Ninh cười nhạt, giúp cô thay khăn đắp trên trán, “Mấy ngày nay anh cũng không có việc gì lớn, không phải có Cố0Tỉ Thành rồi đó sao? Bây giờ em về nhà, bà nội em sẽ cầm dao chém đầu anh mất, vốn dĩ bà đã không thích anh rồi.” Nhắc đến chuyện này Sở Lạc Ninh lại thấy tủi, rõ ràng là một cậu ấm người gặp người thích, nhưng lại không được lòng bà nội của vợ.
Cho dù anh và An Hinh Duyệt đã kết hôn, nhưng mỗi lần thấy anh sắc mặt bà cụ vẫn rất khó coi.
An Hinh Duyệt khẽ cười, nắm lấy bàn tay Sở Lạc Ninh, “Bà nội em cứng miệng vậy thôi chứ tim gan5mềm nhũn, có lần nào đuổi anh ra khỏi nhà đâu.”
“Được rồi, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đã, không ổn nữa thì đi bệnh viện?” Sở Lạc Ninh nói, lông mày nhíu lại, giơ tay sờ lên trán cô, vẫn còn nóng lắm.
“Không sao, chắc tại mấy hôm nay mệt quá thôi.” An Hinh Duyệt an ủi anh, “Anh đi làm việc của anh đi, em ngủ một lát.”
“Em ngủ đi, anh nói với Cố Tỉ Thành rồi, bên đó có cậu ấy trông coi.” Sở Lạc Ninh không dám rời đi vào lúc này, sợ cô có điều4gì ngoài ý muốn, nếu như lúc bình thường thì thôi, bây giờ trong bụng An Hinh Duyệt còn có đứa bé nữa, anh không yên tâm.
An Hinh Duyệt nhìn anh như an ủi, sau đó ngả vào lòng anh mà nói, “Bánh Bao Đậu muốn vẽ lại.”
“Không phải chuyện tốt.” Sở Lạc Ninh lạnh nhạt đáp.
“Gì cơ?” An Hinh Duyệt nghe Sở Lạc Ninh nói vậy, không nên được tò mò, “Tại sao không phải chuyện tốt?” “Con bé không còn là cô bé vô lo vô nghĩ năm đó nữa, mà giới hội họa bây giờ cũng không9còn giống năm năm trước, tính tình nó lại quá thẳng.” Sở Lạc Ninh nhíu mày nói, “Thôi vậy, có Cố Tỉ Thành bảo vệ nó rồi, chuyện này phải dựa vào chính bản thân nó thôi.”
“Anh cũng lo lắng hả.” An Hinh Duyệt dùng đầu cũng cung vào ngực anh.
“Cũng không thể lo lắng cho nó cả đời được, nó không thể vùi mình trong nhà cả đời, bước chân ra ngoài một lần nữa, bắt buộc phải thích ứng với giới của nó, thôi không nói nữa, Cố Tỉ Thành có thể bảo vệ nó.”
An Hinh Duyệt nghe ra được, Sở Lạc Ninh rất lo lắng cho Sở Lạc Nhất, dù sao con bé cũng là công chúa nhỏ mà anh dõi theo từ nhỏ đến lớn. “Dù sao cũng là giới của con bé, vẫn nên để con bé tự đi con đường của mình.” An Hinh Duyệt khẽ nói.
Tất nhiên Sở Lạc Ninh biết điều này, anh ôm An Hinh Duyệt, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, “Năm năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.” “Nhưng Bánh Bao Đậu phải trông nhà cả đời chỉ vì Cố Tỉ Thành à? Quỷ Quỷ càng ngày càng lớn, đợi khi Quỷ Quỷ đi rồi, một mình con bé phải làm sao?” An Hinh Duyệt trầm giọng nói, giọng cô hơi khàn vì bị ốm, “Nếu như một người phụ nữ vì hôn nhân mà lãng quên chính mình, cô ấy có còn là cô ấy không?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com