Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-494
Chương 494: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[63]
Dạo gần đây, thời tiết đã ấm hơn, Sở Lạc Nhất xuống lầu vươn vai, sau đó mới nhìn bốn phía tìm Cố Tỉ Thành và Tiểu Quỷ Quỷ. “Vợ của Lữ đoàn trưởng Cố đấy à! Tôi vừa mới thấy anh ấy dẫn con trai3của cô đi về phía thao trường bên kia kìa.” Một người vợ lính đang trông trẻ con dưới lầu cười nói.
Thao trường?
Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, cô cảm ơn người vợ lính kia rồi đi về phía thao trường.
Lúc này có binh sĩ0đang luyện tập trong sân. Cố Tỉ Thành dẫn Tiểu Quỷ Quỷ ra chỗ tập xà kép, hai cánh tay nho nhỏ ấy bám chặt lấy thanh xà ấy vậy mà cũng treo được một lúc rồi đấy. Cố Tỉ Thành ở phía dưới đỡ lấy5người con trai. Sở Lạc Nhất đi tới đúng lúc thấy con trai cưng của mình đang chầm chậm dùng tay di chuyển về phía trước.
Sở Lạc Nhất không hô lên cũng không gọi, cũng không lo Cố Tỉ Thành sẽ làm con trai bị ngã4mà cô chỉ thong thả đi tới. Thế nhưng Cố Tỉ Thành lại bị sự xuất hiện của Sở Lạc Nhất làm cho giật mình, anh vội vàng ôm lấy con trai.
“Ba mau buông ra! Ba mau buông ra! Bảo Bảo làm được mà.” Tiểu Quỷ9Quỷ không vui đá đá cái chân ngắn ngủn của mình, ý bảo ba mau buông tay. Cố Tỉ Thành nhìn vợ mình bằng ánh mắt vô tội, sau đó vội vàng nói: “Thằng bé muốn làm.” Sở Lạc Nhất “hư” một tiếng rồi dựa vào lan can nhìn con trai đang từ từ di chuyển cả người về phía trước: “Cảnh này khiến cho em cảm thấy rất bất an, hiện tại em đã có thể hơi hiểu được suy nghĩ của mẹ em rồi.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa giúp con trai chỉnh lại quần áo, cô nói tiếp: “Con trai, nếu mẹ nhớ không nhầm thì con nói là con thừa kế “giang sơn” của ba con mà nhỉ?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Giang sơn của anh chẳng phải là cái quân đội này sao? “À không, anh Cổ, ngài thật sự nghĩ quá nhiều rồi, cái mà nó muốn thừa kế chính là “giang sơn” của ba anh cơ.” Sở Lạc Nhất vẫn hy vọng con trai mình đi theo con đường làm doanh nhân, dù sao như vậy cô cũng không cần phải thấp thỏm cả ngày lẫn đêm.
Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn con trai: “Cái này thì cũng có thể được.” Tiểu Quỷ Quỷ đi tới đầu xà ngang rồi được Sở Lạc Nhất ôm xuống, cô vừa chỉnh lại quần áo cho nhóc vừa nói: “Con nói xem, con muốn “giang sơn” nào của ba con?” “Là súng của ba!!! Đoàn... đoàng... đoàng...” Tiểu Quỷ Quỷ vừa nói vừa làm một động tác bắn súng. Cố Tỉ Thành: “...”
Sở Lạc Nhất: “...” “Em cảm thấy giả thiết này có chỗ sai lệch rồi! Cái này không đúng!” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Cố Tỉ Thành khẽ bật cười, dáng vẻ này của vợ anh thật đáng yêu. Tuy rằng thật lòng anh không mong muốn con trai mình đi theo con đường này, thế nhưng nếu con trai anh muốn thì anh cũng không có ý kiến.
“Chuyện đi lấy cảnh của em tạm gác lại đi vậy.” Cố Tỉ Thành nói.
Sở Lạc Nhất biết anh vì chuyện của Cảnh Hận cho nên cũng không phản đối: “Anh nói xem, La Phong có thể tìm được cô ta không?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
Cố Tỉ Thành không trả lời câu hỏi này, bởi vì chính anh cũng không xác định được.
Tiểu Quỷ Quỷ bám lấy quân phục của ba mình, ra hiệu nhóc muốn chơi thiết bị huấn luyện khác. Cố Tỉ Thành không thể làm gì khác hơn là dẫn con trai đi. Sở Lạc Nhất cũng chỉ có thể theo sau hai người họ. Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ra cực kỳ hứng thú với chỗ này, thế nhưng đối với Sở Lạc Nhất thì đây hoàn toàn không phải tin tốt gì.
Cũng giống như năm đó mẹ của cô sợ nhất việc anh cả của cô đi làm lính, nhưng đến cuối cùng anh trai cô vẫn đi. Vậy cho nên sự lo lắng này căn bản là vô dụng, đến thời điểm này Sở Lạc Nhất mới hiểu được.
Tất cả cứ tùy duyên đi!
Tóm lại cũng không làm thằng bé chết đói được. Sở Lạc Nhất đứng ở phía xa nhìn hai ba con họ chơi đùa khiến khóe miệng của cô khẽ cong lên, kết hôn nhiều năm như vậy mà đến bây giờ cô mới cảm thấy mình đã bắt đầu thật sự bước vào cuộc đời của người đàn ông này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Dạo gần đây, thời tiết đã ấm hơn, Sở Lạc Nhất xuống lầu vươn vai, sau đó mới nhìn bốn phía tìm Cố Tỉ Thành và Tiểu Quỷ Quỷ. “Vợ của Lữ đoàn trưởng Cố đấy à! Tôi vừa mới thấy anh ấy dẫn con trai3của cô đi về phía thao trường bên kia kìa.” Một người vợ lính đang trông trẻ con dưới lầu cười nói.
Thao trường?
Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, cô cảm ơn người vợ lính kia rồi đi về phía thao trường.
Lúc này có binh sĩ0đang luyện tập trong sân. Cố Tỉ Thành dẫn Tiểu Quỷ Quỷ ra chỗ tập xà kép, hai cánh tay nho nhỏ ấy bám chặt lấy thanh xà ấy vậy mà cũng treo được một lúc rồi đấy. Cố Tỉ Thành ở phía dưới đỡ lấy5người con trai. Sở Lạc Nhất đi tới đúng lúc thấy con trai cưng của mình đang chầm chậm dùng tay di chuyển về phía trước.
Sở Lạc Nhất không hô lên cũng không gọi, cũng không lo Cố Tỉ Thành sẽ làm con trai bị ngã4mà cô chỉ thong thả đi tới. Thế nhưng Cố Tỉ Thành lại bị sự xuất hiện của Sở Lạc Nhất làm cho giật mình, anh vội vàng ôm lấy con trai.
“Ba mau buông ra! Ba mau buông ra! Bảo Bảo làm được mà.” Tiểu Quỷ9Quỷ không vui đá đá cái chân ngắn ngủn của mình, ý bảo ba mau buông tay. Cố Tỉ Thành nhìn vợ mình bằng ánh mắt vô tội, sau đó vội vàng nói: “Thằng bé muốn làm.” Sở Lạc Nhất “hư” một tiếng rồi dựa vào lan can nhìn con trai đang từ từ di chuyển cả người về phía trước: “Cảnh này khiến cho em cảm thấy rất bất an, hiện tại em đã có thể hơi hiểu được suy nghĩ của mẹ em rồi.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa giúp con trai chỉnh lại quần áo, cô nói tiếp: “Con trai, nếu mẹ nhớ không nhầm thì con nói là con thừa kế “giang sơn” của ba con mà nhỉ?”
Cố Tỉ Thành: “...”
Giang sơn của anh chẳng phải là cái quân đội này sao? “À không, anh Cổ, ngài thật sự nghĩ quá nhiều rồi, cái mà nó muốn thừa kế chính là “giang sơn” của ba anh cơ.” Sở Lạc Nhất vẫn hy vọng con trai mình đi theo con đường làm doanh nhân, dù sao như vậy cô cũng không cần phải thấp thỏm cả ngày lẫn đêm.
Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày, liếc mắt nhìn con trai: “Cái này thì cũng có thể được.” Tiểu Quỷ Quỷ đi tới đầu xà ngang rồi được Sở Lạc Nhất ôm xuống, cô vừa chỉnh lại quần áo cho nhóc vừa nói: “Con nói xem, con muốn “giang sơn” nào của ba con?” “Là súng của ba!!! Đoàn... đoàng... đoàng...” Tiểu Quỷ Quỷ vừa nói vừa làm một động tác bắn súng. Cố Tỉ Thành: “...”
Sở Lạc Nhất: “...” “Em cảm thấy giả thiết này có chỗ sai lệch rồi! Cái này không đúng!” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Cố Tỉ Thành khẽ bật cười, dáng vẻ này của vợ anh thật đáng yêu. Tuy rằng thật lòng anh không mong muốn con trai mình đi theo con đường này, thế nhưng nếu con trai anh muốn thì anh cũng không có ý kiến.
“Chuyện đi lấy cảnh của em tạm gác lại đi vậy.” Cố Tỉ Thành nói.
Sở Lạc Nhất biết anh vì chuyện của Cảnh Hận cho nên cũng không phản đối: “Anh nói xem, La Phong có thể tìm được cô ta không?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
Cố Tỉ Thành không trả lời câu hỏi này, bởi vì chính anh cũng không xác định được.
Tiểu Quỷ Quỷ bám lấy quân phục của ba mình, ra hiệu nhóc muốn chơi thiết bị huấn luyện khác. Cố Tỉ Thành không thể làm gì khác hơn là dẫn con trai đi. Sở Lạc Nhất cũng chỉ có thể theo sau hai người họ. Tiểu Quỷ Quỷ tỏ ra cực kỳ hứng thú với chỗ này, thế nhưng đối với Sở Lạc Nhất thì đây hoàn toàn không phải tin tốt gì.
Cũng giống như năm đó mẹ của cô sợ nhất việc anh cả của cô đi làm lính, nhưng đến cuối cùng anh trai cô vẫn đi. Vậy cho nên sự lo lắng này căn bản là vô dụng, đến thời điểm này Sở Lạc Nhất mới hiểu được.
Tất cả cứ tùy duyên đi!
Tóm lại cũng không làm thằng bé chết đói được. Sở Lạc Nhất đứng ở phía xa nhìn hai ba con họ chơi đùa khiến khóe miệng của cô khẽ cong lên, kết hôn nhiều năm như vậy mà đến bây giờ cô mới cảm thấy mình đã bắt đầu thật sự bước vào cuộc đời của người đàn ông này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com