Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-499
Chương 499: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[68]
Câu nói của Sở Lạc Nhất khiến La Phong hơi khựng người lại, ngay cả động tác lái xe cũng vô thức cứng đờ. Sở Lạc Nhất nhận ra sự phản ứng của anh ta nhưng không vạch trần.
La Phong nghiêng đầu nhìn Sở Lạc Nhất đang uống sữa chua: “Chất lỏng3được mang lên máy bay sao?” “Mua trong sân bay đó!” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên rồi liếc liếc bên trong balo của mình, cuối cùng lên tiếng: “Anh có muốn uống không?”
La Phong: “...”
La Phong nhìn bộ dạng tay nhỏ chân ngắn của cô rồi lại nghĩ đến0Cố Tỉ Thành, nhất thời anh ta cảm thấy cô bé đàn em này đúng là một người kỳ lạ: “Cô ăn bao nhiêu cũng không mập sao?”
“Cái này cũng không trách tôi được đầu.” Sở Lạc Nhất uống hết một chai sữa chua lại tiếp tục lôi ra một gói khoai5tây chiến: “Anh không ngại việc tôi ăn uống trên xe của anh chứ?”
“Không sao, đây là xe của chồng cô.” La Phong nói thẳng thừng.
Sở Lạc Nhất:“...”
Anh đẹp trai nhà giàu à, ngoại trừ tiền lương làm lính của anh thì bất cứ thời khắc nào anh cũng đang nhắc nhở4cho em biết rằng anh là một người cực kỳ có tiền đấy.
Vậy thì Sở Lạc Nhất cũng không cần ngượng ngùng nữa, ăn được là cứ ăn thôi. “Sư phụ nói để anh đi cùng tôi, thật ra ý tứ chính là để tôi đi theo anh mới đúng!” Sở Lạc9Nhất vừa ăn vừa nói: “Tôi nhớ rõ lúc tôi mới theo sự phụ học vẽ, bà ấy từng cho tôi xem một bức tranh của anh, thật ra tôi nghĩ chắc sư phụ thấy anh từ bỏ như vậy rất đáng tiếc.” Sở Lạc Nhất vẫn vừa ăn vừa nói.
La Phong không nói gì chỉ lái xe thật nhanh.
“Đàn anh à, tuy rằng đây là xe của chồng tôi, chỗ ngồi ở vị trí lái cũng là của chồng tôi nhưng cái mạng này lại là của anh đấy, anh đâu cần phải lái xe nhanh như vậy? Hơn nữa trong anh cũng không giống kiểu người chỉ vì phụ nữ mà không cân anh em, đã thế tôi còn là đàn em của anh đó.”
Khóe miệng của La Phong giật giật, anh ta giảm tốc độ xe xuống: “Cái gì gọi là không giống kiểu người vì phụ nữ mà không cần anh em?” Sở Lạc Nhất ăn hết túi khoai tây chiên rồi vỗ vỗ tay của mình, sau khi thu dọn rác rưởi sạch sẽ mới lên tiếng trả lời: “Chuyện ngay cả Cố Tỉ Thành cũng biết thì tôi nghĩ chắc chắn anh cũng nghĩ ra! Có khả năng vụ tai nạn năm đó là do ba chồng tôi động tay động chân vào.”
Quả nhiên sau khi Sở Lạc Nhất nói xong, cả người La Phong lại cứng đờ lần nữa.
Sở Lạc Nhất biết ngay sẽ là như vậy. “Cố Tỉ Thành nói lúc đầu anh thích Tây Tây, nhưng bây giờ anh đã xác định được trái tim của mình chưa? Người mà anh yêu thật sự là cô gái tên Cảnh Hân kia sao?” Sở Lạc Nhất cẩn thận hỏi.
La Phong vẫn không hé miệng. “Nhưng tôi nghĩ nhất định có hiểu lầm gì đó trong chuyện này.”
“Cô có ý gì?” Cuối cùng La Phong cũng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất thu dọn balo của mình xong xuôi, sau đó nhìn sang cánh tay của La Phong: “Nếu như Cảnh Hân thật sự là người đã cùng lớn lên với bọn anh thì chắc chắn bọn anh sẽ biết nhân phẩm của cô ta thể nào, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề: Mấy đứa nhỏ con nhà giàu giống như bọn anh ai chẳng kiêu ngạo chứ, nếu nhân phẩm người ta không tốt thì liệu bọn anh có thể để ý đến người ta chắc?”
“Thiên kim của tập đoàn Sở Thị có tên trong danh sách top 10 những người giàu nhất trên thế giới mà có thể nói người khác là “mấy đứa nhỏ con nhà giàu” hay sao?” La Phong bật cười nói. Sở Lạc Nhất: “...” Thế quái nào lại lúng túng như vậy, suýt nữa thì cô quên béng luôn cả ông bố ruột cực trâu nhà mình.
Sở Lạc Nhất sờ sờ chóp mũi, nhưng tay cô vẫn dính dầu từ lúc ăn khoai tây chiên nên đành phải lẩu khăn tay lau cái mũi: “Vậy thì lại càng không thành vấn đề! Thật ra trong kiểu nhóm bạn thế này, nếu có thể chơi chung được với nhau thì đều phải có những điểm mấu chốt giống nhau và tính khí tương đồng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Câu nói của Sở Lạc Nhất khiến La Phong hơi khựng người lại, ngay cả động tác lái xe cũng vô thức cứng đờ. Sở Lạc Nhất nhận ra sự phản ứng của anh ta nhưng không vạch trần.
La Phong nghiêng đầu nhìn Sở Lạc Nhất đang uống sữa chua: “Chất lỏng3được mang lên máy bay sao?” “Mua trong sân bay đó!” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên rồi liếc liếc bên trong balo của mình, cuối cùng lên tiếng: “Anh có muốn uống không?”
La Phong: “...”
La Phong nhìn bộ dạng tay nhỏ chân ngắn của cô rồi lại nghĩ đến0Cố Tỉ Thành, nhất thời anh ta cảm thấy cô bé đàn em này đúng là một người kỳ lạ: “Cô ăn bao nhiêu cũng không mập sao?”
“Cái này cũng không trách tôi được đầu.” Sở Lạc Nhất uống hết một chai sữa chua lại tiếp tục lôi ra một gói khoai5tây chiến: “Anh không ngại việc tôi ăn uống trên xe của anh chứ?”
“Không sao, đây là xe của chồng cô.” La Phong nói thẳng thừng.
Sở Lạc Nhất:“...”
Anh đẹp trai nhà giàu à, ngoại trừ tiền lương làm lính của anh thì bất cứ thời khắc nào anh cũng đang nhắc nhở4cho em biết rằng anh là một người cực kỳ có tiền đấy.
Vậy thì Sở Lạc Nhất cũng không cần ngượng ngùng nữa, ăn được là cứ ăn thôi. “Sư phụ nói để anh đi cùng tôi, thật ra ý tứ chính là để tôi đi theo anh mới đúng!” Sở Lạc9Nhất vừa ăn vừa nói: “Tôi nhớ rõ lúc tôi mới theo sự phụ học vẽ, bà ấy từng cho tôi xem một bức tranh của anh, thật ra tôi nghĩ chắc sư phụ thấy anh từ bỏ như vậy rất đáng tiếc.” Sở Lạc Nhất vẫn vừa ăn vừa nói.
La Phong không nói gì chỉ lái xe thật nhanh.
“Đàn anh à, tuy rằng đây là xe của chồng tôi, chỗ ngồi ở vị trí lái cũng là của chồng tôi nhưng cái mạng này lại là của anh đấy, anh đâu cần phải lái xe nhanh như vậy? Hơn nữa trong anh cũng không giống kiểu người chỉ vì phụ nữ mà không cân anh em, đã thế tôi còn là đàn em của anh đó.”
Khóe miệng của La Phong giật giật, anh ta giảm tốc độ xe xuống: “Cái gì gọi là không giống kiểu người vì phụ nữ mà không cần anh em?” Sở Lạc Nhất ăn hết túi khoai tây chiên rồi vỗ vỗ tay của mình, sau khi thu dọn rác rưởi sạch sẽ mới lên tiếng trả lời: “Chuyện ngay cả Cố Tỉ Thành cũng biết thì tôi nghĩ chắc chắn anh cũng nghĩ ra! Có khả năng vụ tai nạn năm đó là do ba chồng tôi động tay động chân vào.”
Quả nhiên sau khi Sở Lạc Nhất nói xong, cả người La Phong lại cứng đờ lần nữa.
Sở Lạc Nhất biết ngay sẽ là như vậy. “Cố Tỉ Thành nói lúc đầu anh thích Tây Tây, nhưng bây giờ anh đã xác định được trái tim của mình chưa? Người mà anh yêu thật sự là cô gái tên Cảnh Hân kia sao?” Sở Lạc Nhất cẩn thận hỏi.
La Phong vẫn không hé miệng. “Nhưng tôi nghĩ nhất định có hiểu lầm gì đó trong chuyện này.”
“Cô có ý gì?” Cuối cùng La Phong cũng lên tiếng.
Sở Lạc Nhất thu dọn balo của mình xong xuôi, sau đó nhìn sang cánh tay của La Phong: “Nếu như Cảnh Hân thật sự là người đã cùng lớn lên với bọn anh thì chắc chắn bọn anh sẽ biết nhân phẩm của cô ta thể nào, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề: Mấy đứa nhỏ con nhà giàu giống như bọn anh ai chẳng kiêu ngạo chứ, nếu nhân phẩm người ta không tốt thì liệu bọn anh có thể để ý đến người ta chắc?”
“Thiên kim của tập đoàn Sở Thị có tên trong danh sách top 10 những người giàu nhất trên thế giới mà có thể nói người khác là “mấy đứa nhỏ con nhà giàu” hay sao?” La Phong bật cười nói. Sở Lạc Nhất: “...” Thế quái nào lại lúng túng như vậy, suýt nữa thì cô quên béng luôn cả ông bố ruột cực trâu nhà mình.
Sở Lạc Nhất sờ sờ chóp mũi, nhưng tay cô vẫn dính dầu từ lúc ăn khoai tây chiên nên đành phải lẩu khăn tay lau cái mũi: “Vậy thì lại càng không thành vấn đề! Thật ra trong kiểu nhóm bạn thế này, nếu có thể chơi chung được với nhau thì đều phải có những điểm mấu chốt giống nhau và tính khí tương đồng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com