Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-519
Chương 519: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [88]
[Kẹo Bông Gòn: Bây giờ đối với cô ấy thì em là người ngoài duy nhất, có lẽ tự em đi tìm cô ấy là tốt nhất.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Sau đó chị sẽ phát hiện ra, em không bị cô ấy giết thì lúc về cũng bị Cố Tỉ Thành bóp chết.] [Kẹo Bông Gòn: Ha ha ha... Cái này thì có thể đấy.) [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nên đổi cách khác đi.]
[Kẹo Bông Gòn: Muốn gỡ chuông cần đến người buộc chuông.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị3đang nói tới Cố Tỉ Tịch hả?] [Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Không có tác dụng gì đâu, người nhà họ Cố coi cô ấy như bảo bối vậy, chỉ sợ lấy ra đặt xuống là hỏng mất.]
[Kẹo Bông Gòn: Em chồng của em thực sự quá bí ẩn]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cũng cảm thấy thể.]
[Kẹo Bông Gòn: Những mẩu chốt của chuyện này nằm ở Cổ Tỉ Tịch.]
[Kẹo Bông Gòn: Cố Tử Tịch không xuất hiện, không gỡ nổi khúc mắc trong lòng cô gái kia, người khác nói gì0cũng không có tác dụng, cả đời Cố Tỉ Thành cứ phải gánh món nợ lương tâm này.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị nói nghe đáng sợ quá.]
[Kẹo Bông Gòn: Ha ha, đây là sự thật, nhưng cũng không liên quan gì đến em, dù sao thì đây là nợ lương tâm của anh ấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy là chồng em mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tất nhiên là có liên quan đến em chứ.]
[Kẹo Bông Gòn: Nếu em đã biết phải làm thế nào rồi tại5sao còn tới hỏi chị?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thì lúc Cố Tỉ Thành xử lý em, em phải có một người chống lưng chứ không đúng à?]
[Kẹo Bông Gòn: Block nhau luôn đi đừng bao giờ nhìn mặt nữa.]
Sở Lạc Nhất cười cười nói chuyện cùng An Hinh Duyệt, trong đầu cũng nghĩ tới chuyện này, nếu như bảo Cố Tử Tịch xuất hiện, chắc Cố Tỉ Thành sẽ bóp chết cô thật đấy.
Sở Lạc Nhất nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ôm điện thoại ngủ gật mất, còn về phần Cố Tỉ Thành và4La Phong rốt cuộc đã thương lượng những gì, cô nghĩ ngày mai tất nhiên cô có thể tra hỏi được.
Cố Tỉ Thành và La Phong nói chuyện điện thoại xong đã là nửa đêm nhưng anh không hề có cảm giác muốn đi ngủ. Chuyện này nếu như không được nhắc lại, có khi anh đã quên rồi. Nhưng bây giờ sự việc được khơi ra, hơn nữa chân tướng của nó còn đi quá xa so với phạm vi nhận thức của anh.
Năm đó, họ mới là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi,9dù không thể nói là trẻ con, nhưng vẫn ở cái tuổi hành động theo cảm tính.
Tuổi tác tăng dần, anh càng lúc càng chín chắn, nhưng lỗi lầm anh đã phạm phải trong quá khứ vẫn tồn tại vô cùng chân thực. Nếu như chuyện này thực sự giống như những gì Sở Lạc Nhất nói, vậy thì những lỗi lầm mà mỗi người họ gây ra cho Cảnh Hân, có thể khiến họ cả đời không thể nào bù đắp được.
Cố Tỉ Thành sang phòng bên cạnh xem con trai ngủ. Anh bạn nhỏ này ngủ rất ngay ngắn, bàn tay đặt trên bụng rất nghiêm chỉnh, môi hơi mím lại, không biết đang mơ thấy cái gì. Con cái là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho mỗi người làm cha làm mẹ. Bây giờ, con của anh đang ở ngay trước mặt anh.
Mà sự nghi ngờ họ từng có, có lẽ đã hủy hoại một đứa trẻ khác. Tiểu Quỷ Quỷ ngủ mơ, gọi ba. Cố Tỉ Thành đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn với cái danh xưng này. Cố Tỉ Thành cả đêm không ngủ, đợi khi Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh dậy, nhìn thấy ngay ba mình đang ngồi bên cạnh giường, thằng bé “ổi” một tiếng rồi bò tới bên cạnh ba, tươi cười ôm cổ ba, trèo lên người ba, “Ba ơi bể con.” Cố Tỉ Thành giơ tay bể nhóc lên, đôi chân nhỏ ngoắc trên người Cố Tỉ Thành, hai tay ôm chặt cổ ba, sáng sớm mở mắt ra đã thấy ba nên nhóc rất vui. Cố Tỉ Thành bế con trai vào phòng tắm, nếu như năm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con của La Phong và Cảnh Hân chắc cũng đã chín tuổi, lớn hơn Tiểu Quỷ Quỷ nhiều.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Kẹo Bông Gòn: Bây giờ đối với cô ấy thì em là người ngoài duy nhất, có lẽ tự em đi tìm cô ấy là tốt nhất.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Sau đó chị sẽ phát hiện ra, em không bị cô ấy giết thì lúc về cũng bị Cố Tỉ Thành bóp chết.] [Kẹo Bông Gòn: Ha ha ha... Cái này thì có thể đấy.) [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Nên đổi cách khác đi.]
[Kẹo Bông Gòn: Muốn gỡ chuông cần đến người buộc chuông.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị3đang nói tới Cố Tỉ Tịch hả?] [Bánh Bao Đậu là một tiến nữ: Không có tác dụng gì đâu, người nhà họ Cố coi cô ấy như bảo bối vậy, chỉ sợ lấy ra đặt xuống là hỏng mất.]
[Kẹo Bông Gòn: Em chồng của em thực sự quá bí ẩn]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cũng cảm thấy thể.]
[Kẹo Bông Gòn: Những mẩu chốt của chuyện này nằm ở Cổ Tỉ Tịch.]
[Kẹo Bông Gòn: Cố Tử Tịch không xuất hiện, không gỡ nổi khúc mắc trong lòng cô gái kia, người khác nói gì0cũng không có tác dụng, cả đời Cố Tỉ Thành cứ phải gánh món nợ lương tâm này.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị nói nghe đáng sợ quá.]
[Kẹo Bông Gòn: Ha ha, đây là sự thật, nhưng cũng không liên quan gì đến em, dù sao thì đây là nợ lương tâm của anh ấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh ấy là chồng em mà.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tất nhiên là có liên quan đến em chứ.]
[Kẹo Bông Gòn: Nếu em đã biết phải làm thế nào rồi tại5sao còn tới hỏi chị?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Thì lúc Cố Tỉ Thành xử lý em, em phải có một người chống lưng chứ không đúng à?]
[Kẹo Bông Gòn: Block nhau luôn đi đừng bao giờ nhìn mặt nữa.]
Sở Lạc Nhất cười cười nói chuyện cùng An Hinh Duyệt, trong đầu cũng nghĩ tới chuyện này, nếu như bảo Cố Tử Tịch xuất hiện, chắc Cố Tỉ Thành sẽ bóp chết cô thật đấy.
Sở Lạc Nhất nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ôm điện thoại ngủ gật mất, còn về phần Cố Tỉ Thành và4La Phong rốt cuộc đã thương lượng những gì, cô nghĩ ngày mai tất nhiên cô có thể tra hỏi được.
Cố Tỉ Thành và La Phong nói chuyện điện thoại xong đã là nửa đêm nhưng anh không hề có cảm giác muốn đi ngủ. Chuyện này nếu như không được nhắc lại, có khi anh đã quên rồi. Nhưng bây giờ sự việc được khơi ra, hơn nữa chân tướng của nó còn đi quá xa so với phạm vi nhận thức của anh.
Năm đó, họ mới là những đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi,9dù không thể nói là trẻ con, nhưng vẫn ở cái tuổi hành động theo cảm tính.
Tuổi tác tăng dần, anh càng lúc càng chín chắn, nhưng lỗi lầm anh đã phạm phải trong quá khứ vẫn tồn tại vô cùng chân thực. Nếu như chuyện này thực sự giống như những gì Sở Lạc Nhất nói, vậy thì những lỗi lầm mà mỗi người họ gây ra cho Cảnh Hân, có thể khiến họ cả đời không thể nào bù đắp được.
Cố Tỉ Thành sang phòng bên cạnh xem con trai ngủ. Anh bạn nhỏ này ngủ rất ngay ngắn, bàn tay đặt trên bụng rất nghiêm chỉnh, môi hơi mím lại, không biết đang mơ thấy cái gì. Con cái là món quà quý giá nhất mà ông trời ban cho mỗi người làm cha làm mẹ. Bây giờ, con của anh đang ở ngay trước mặt anh.
Mà sự nghi ngờ họ từng có, có lẽ đã hủy hoại một đứa trẻ khác. Tiểu Quỷ Quỷ ngủ mơ, gọi ba. Cố Tỉ Thành đột nhiên cảm thấy rất hổ thẹn với cái danh xưng này. Cố Tỉ Thành cả đêm không ngủ, đợi khi Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh dậy, nhìn thấy ngay ba mình đang ngồi bên cạnh giường, thằng bé “ổi” một tiếng rồi bò tới bên cạnh ba, tươi cười ôm cổ ba, trèo lên người ba, “Ba ơi bể con.” Cố Tỉ Thành giơ tay bể nhóc lên, đôi chân nhỏ ngoắc trên người Cố Tỉ Thành, hai tay ôm chặt cổ ba, sáng sớm mở mắt ra đã thấy ba nên nhóc rất vui. Cố Tỉ Thành bế con trai vào phòng tắm, nếu như năm đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con của La Phong và Cảnh Hân chắc cũng đã chín tuổi, lớn hơn Tiểu Quỷ Quỷ nhiều.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook