Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-521
Chương 521: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [96]
Sở Lạc Nhất khẽ siết lấy bàn tay mình, nhưng vẫn ép bản thân ngẩng đầu lên mình La Phong, “Tại sao lại không? Tôi thừa nhận tôi đã từng từ bỏ, nhưng tôi vẫn có lòng tin với bản thân mình.” La Phong hơi khựng lại. Vì lòng tin của cô, nên anh ta không biết nên chế nhạo hay nên ngưỡng mộ sự dũng cảm từ đầu chí cuối3luôn có lòng tin của cô.
Đây là sự dũng cảm mà họ đã hoàn toàn đánh mất.
La Phong đột nhiên bật cười, sau đó ra khỏi thang máy trước, “Vậy thì cô có thể báo với sư phụ cô là cô sẽ tham gia cuộc thi sau hai tháng nữa, nhưng cô cũng phải biết, có lẽ cuộc thi lần này sẽ khiến cô mất hết cơ hội trở mình đấy.”
Sở0Lạc Nhất theo anh ta ra khỏi thang máy, không để tâm đến những lời La Phong nói, chỉ đáp lại rất tự tin rằng, “Tôi luôn luôn tin tưởng bản thân mình, lúc trước tôi nhảy xuống thế nào, bây giờ tôi có đủ khả năng để quay về thể ấy. Người vẫn luôn dùng lý do không đủ khả năng để lấp liếm là các anh.” Sở Lạc Nhất5nói rồi mở cửa xe, nhưng trước khi lên xe, cô nói thêm, “Anh có biết không, lúc tôi còn nhỏ, ba tôi đã nói với tôi, trốn tránh không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, tự phủ nhận mình là hành vi chủ yếu khiến thất bại càng lúc càng trong tầm tay, cho nên trước nay tôi không hề trốn chạy, tôi không bao giờ phủ nhận4chính mình.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúi người lên xe.
La Phong sững sờ vì những lời cô nói, chốc lát sau mới hoàn hồn.
Ba cô là Sở Ninh Dực nhỉ.
Người đàn ông mạnh mẽ như thế, làm sao có thể nuôi dạy ra một cô con gái tầm thường được.
La Phong khởi động xe, anh nhìn về phía Sở Lạc Nhất đang ngồi ở ghế phó lái, “Cô đã từng9thất bại bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
“Cho nên cô mới có thể dõng dạc đường hoàng mà nói mấy câu triết lý đó được.” La Phong châm chọc. Sở Lạc Nhất nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
“Tôi nghĩ đến cả ba cô cũng từng nếm trải thất bại.” La Phong nói mà không hề khách sáo gì.
“Thì chính bởi vì ba tôi đã từng thất bại, cho nên ông ấy mới nói với tôi, làm thế nào để sống một cuộc đời không khiến mình thất bại.” Sở Lạc Nhất phản bác, “Đàn anh, có một câu hỏi này mà tôi vẫn luôn muốn hỏi anh.” “Cô hỏi đi.” La Phong hào sảng đồng ý.
“Hôm đó anh hỏi tôi, tôi đã bao giờ nghi ngờ Cố Tỉ Thành chưa, tôi nói với anh tôi chưa từng. Nhưng đàn anh à, tôi muốn hỏi anh, anh đã từng tin tưởng Cảnh Hân bao giờ chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi khá thẳng thắn.
Nghe thấy cô hỏi như thế, sắc mặt La Phong bỗng chốc trở nên khó coi.
“Đáp án của anh cũng giống đáp án của tôi đúng không? Cùng là không chứ gì, anh đặt tay lên ngực và tự hỏi mình đi, anh có yêu cô ấy không? Anh có xứng đáng với tình yêu của cô ấy không?” Sở Lạc Nhất cười nhạo.
“Sao cô có thể chắc chắn là cô ấy hoàn toàn vô tội?”
“Đến tận bây giờ, anh vẫn luôn nghi ngờ cô ấy, những năm qua, rốt cuộc anh vì cô ấy nên không chịu vẽ nữa, hay đang chuộc tội cho bản thân mình?” Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, La Phong đột ngột phanh xe lại. Sở Lạc Nhất nắm chặt tay nắm, nhìn người đàn ông mặt mũi xanh lè bên cạnh.
“Xuống xe.” La Phong tức giận quát lên.
Sở Lạc Nhất mở cửa xe, bước thẳng xuống, sập cửa lại, sau đó nói, “Dạng đàn ông như anh mới không xứng đáng được bất kỳ ai đối xử hết lòng.”
Sở Lạc Nhất nói xong, chiếc xe của La Phong đã phóng vụt đi.
Sở Lạc Nhất đứng bên đường cái, chỗ này cách trường không quá xa, cho nên cô không định gọi xe thêm lần nữa, chỉ có điều ánh mắt của cô nhìn ra bốn xung quanh, dường như đang cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nào đó.
Liếc nhìn vào một lối rẽ cách đó không xa, ánh mắt Sở Lạc Nhất thoáng hiện ý cười, sau đó cô bước nhanh qua đường.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất khẽ siết lấy bàn tay mình, nhưng vẫn ép bản thân ngẩng đầu lên mình La Phong, “Tại sao lại không? Tôi thừa nhận tôi đã từng từ bỏ, nhưng tôi vẫn có lòng tin với bản thân mình.” La Phong hơi khựng lại. Vì lòng tin của cô, nên anh ta không biết nên chế nhạo hay nên ngưỡng mộ sự dũng cảm từ đầu chí cuối3luôn có lòng tin của cô.
Đây là sự dũng cảm mà họ đã hoàn toàn đánh mất.
La Phong đột nhiên bật cười, sau đó ra khỏi thang máy trước, “Vậy thì cô có thể báo với sư phụ cô là cô sẽ tham gia cuộc thi sau hai tháng nữa, nhưng cô cũng phải biết, có lẽ cuộc thi lần này sẽ khiến cô mất hết cơ hội trở mình đấy.”
Sở0Lạc Nhất theo anh ta ra khỏi thang máy, không để tâm đến những lời La Phong nói, chỉ đáp lại rất tự tin rằng, “Tôi luôn luôn tin tưởng bản thân mình, lúc trước tôi nhảy xuống thế nào, bây giờ tôi có đủ khả năng để quay về thể ấy. Người vẫn luôn dùng lý do không đủ khả năng để lấp liếm là các anh.” Sở Lạc Nhất5nói rồi mở cửa xe, nhưng trước khi lên xe, cô nói thêm, “Anh có biết không, lúc tôi còn nhỏ, ba tôi đã nói với tôi, trốn tránh không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì, tự phủ nhận mình là hành vi chủ yếu khiến thất bại càng lúc càng trong tầm tay, cho nên trước nay tôi không hề trốn chạy, tôi không bao giờ phủ nhận4chính mình.” Sở Lạc Nhất nói rồi cúi người lên xe.
La Phong sững sờ vì những lời cô nói, chốc lát sau mới hoàn hồn.
Ba cô là Sở Ninh Dực nhỉ.
Người đàn ông mạnh mẽ như thế, làm sao có thể nuôi dạy ra một cô con gái tầm thường được.
La Phong khởi động xe, anh nhìn về phía Sở Lạc Nhất đang ngồi ở ghế phó lái, “Cô đã từng9thất bại bao giờ chưa?”
“Chưa từng.”
“Cho nên cô mới có thể dõng dạc đường hoàng mà nói mấy câu triết lý đó được.” La Phong châm chọc. Sở Lạc Nhất nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình.
“Tôi nghĩ đến cả ba cô cũng từng nếm trải thất bại.” La Phong nói mà không hề khách sáo gì.
“Thì chính bởi vì ba tôi đã từng thất bại, cho nên ông ấy mới nói với tôi, làm thế nào để sống một cuộc đời không khiến mình thất bại.” Sở Lạc Nhất phản bác, “Đàn anh, có một câu hỏi này mà tôi vẫn luôn muốn hỏi anh.” “Cô hỏi đi.” La Phong hào sảng đồng ý.
“Hôm đó anh hỏi tôi, tôi đã bao giờ nghi ngờ Cố Tỉ Thành chưa, tôi nói với anh tôi chưa từng. Nhưng đàn anh à, tôi muốn hỏi anh, anh đã từng tin tưởng Cảnh Hân bao giờ chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi khá thẳng thắn.
Nghe thấy cô hỏi như thế, sắc mặt La Phong bỗng chốc trở nên khó coi.
“Đáp án của anh cũng giống đáp án của tôi đúng không? Cùng là không chứ gì, anh đặt tay lên ngực và tự hỏi mình đi, anh có yêu cô ấy không? Anh có xứng đáng với tình yêu của cô ấy không?” Sở Lạc Nhất cười nhạo.
“Sao cô có thể chắc chắn là cô ấy hoàn toàn vô tội?”
“Đến tận bây giờ, anh vẫn luôn nghi ngờ cô ấy, những năm qua, rốt cuộc anh vì cô ấy nên không chịu vẽ nữa, hay đang chuộc tội cho bản thân mình?” Sở Lạc Nhất vừa dứt lời, La Phong đột ngột phanh xe lại. Sở Lạc Nhất nắm chặt tay nắm, nhìn người đàn ông mặt mũi xanh lè bên cạnh.
“Xuống xe.” La Phong tức giận quát lên.
Sở Lạc Nhất mở cửa xe, bước thẳng xuống, sập cửa lại, sau đó nói, “Dạng đàn ông như anh mới không xứng đáng được bất kỳ ai đối xử hết lòng.”
Sở Lạc Nhất nói xong, chiếc xe của La Phong đã phóng vụt đi.
Sở Lạc Nhất đứng bên đường cái, chỗ này cách trường không quá xa, cho nên cô không định gọi xe thêm lần nữa, chỉ có điều ánh mắt của cô nhìn ra bốn xung quanh, dường như đang cố tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nào đó.
Liếc nhìn vào một lối rẽ cách đó không xa, ánh mắt Sở Lạc Nhất thoáng hiện ý cười, sau đó cô bước nhanh qua đường.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook