Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-520
Chương 520: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [89]
Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn để ba bế đi rửa mặt, đánh răng, sau đó tự chạy ra ngoài chơi. | Cố Tỉ Thành nhìn con trai hoạt bát nhảy nhót, chỉ cảm thấy khung cảnh này thật chói mắt.
“Ba ơi, còn ba ngày nữa là mẹ con sẽ về đúng không ạ?” Tiểu Quỷ3Quỷ cưỡi trên chiếc xe đồ chơi của mình, đi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn Cố Tỉ Thành đang đờ đẫn, nghiêng đầu hỏi một câu.
Từ ngày Sở Lạc Nhất đi, thằng bé đã bắt đầu đếm ngày. Lần đầu tiên anh biết rằng hóa ra con trai anh giỏi Toán đến vậy. “Đúng0vậy, còn ba ngày nữa mẹ con sẽ về.” Cố Tỉ Thành nói, ra khỏi phòng ngủ, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho con trai. Tiểu Quỷ Quỷ lầm bầm ba ngày nữa ba ngày nữa, cũng không biết rốt cuộc thằng bé đang nghĩ gì.
Mà lúc này đây, ở thành phố J, La5Phong tốt bụng mua bữa sáng mang đến cho Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất ra mở cửa mà vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn La Phong xách đồ ăn sáng đứng bên ngoài, “Bỏ độc rồi hả?” La Phong trợn mắt lườm một cái, đẩy cửa bước vào, “Cố đại bảo cô4đã ăn đồ đông lạnh hai ngày rồi, tại tôi không chăm sóc cô cẩn thận, lúc về sẽ tính sổ với tôi.”
Sở Lạc Nhất vẫn đang đánh răng nên âm ậm ừ ừ nói, “Vậy cũng không loại trừ được khả năng anh có thể hạ độc.”
La Phong đặt bữa sáng lên bàn, quay9đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Hôm qua sư phụ hỏi tôi, liệu cô có thể đứng lên được nữa không.”
“Anh nói thế nào?” Sở Lạc Nhất quay về phòng tắm, nhổ bọt kem đánh răng đầy miệng ra, sau đó lên tiếng hỏi. “Tôi nói có lẽ cô tàn phế rồi.” La Phong không hề khách sáo gì mà kéo ghế ra, ngồi phịch xuống. Sở Lạc Nhất: “...”
“Anh mới tàn phế, cả nhà anh đều tàn phế ấy.” Sở Lạc Nhất tức giận nói. “Cả nhà tôi tàn thật mà.” La Phong cười cay đắng, cầm bánh bao trong tay mà mãi vẫn không hề ăn đến.
Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật, phen này hơi bị lúng túng rồi đây. “Thực ra cũng chưa chắc đã tàn tật, vẫn có thể cứu được mà.” Sở Lạc Nhất lí nhí nói. La Phong nở nụ cười bất đắc dĩ, bắt đầu ăn uống một cách từ tốn, “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, tôi sẽ đưa cô đến trường trước, Cổ đại bảo hôm nay cô có tiết.” Sở Lạc Nhất không phản bác, đồng ý một tiếng rồi cũng bắt đầu ăn sáng, “Thì đi thôi, nhưng tại sao anh lại nói với sư phụ là tôi tàn rồi?” Sở Lạc Nhất rất để tâm tới vấn đề này.
La Phong khẽ nhướng mày, “Thế tác phẩm của cô đâu, phác họa đâu?” Sở Lạc Nhất: “...”
Hỏi thế này thì khó xử rồi.
“Dù sao là người đã có gia đình, tôi nói thật lòng, đàn em à, cô muốn có được thành tựu như trong quá khứ, e là thực sự khó khăn đấy.” La Phong nói câu này rất nghiêm túc.
Sở Lạc Nhất khẽ cụp mắt, ánh mắt cũng không khỏi có vẻ thất vọng. “Người đàn ông của cô vẫn thường nói đấy thôi, cuộc đời con người phải có được có mất mới được coi như hoàn chỉnh, cho nên không có gì phải để tâm nhiều đâu.” La Phong nói, anh đã ăn hết cái bánh bao trong tay, “Cô thu dọn chuẩn bị đi, lát nữa tôi qua gọi cô.”
Sở Lạc Nhất ừm một tiếng, La Phong đã rời khỏi đó rồi.
Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy bữa ăn này không còn ngon miệng gì nữa. Cho nên cô ăn tạm vài miếng rồi bỏ đấy, không ăn nữa.
Khi La Phong qua gọi, cô vừa thu dọn xong, lúc theo La Phong xuống tầng, cô cứ tựa người vào vách tường bên trong thang máy nhìn La Phong. “Tại sao sư phụ không hỏi thẳng tôi?” Sở Lạc Nhất hỏi. “Chắc là sợ đả kích cô, qua hai tháng nữa là có cuộc thi vẽ quốc tế, cô có dũng cảm đăng ký không?” Lúc này La Phong cũng nhìn Sở Lạc Nhất và hỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tiểu Quỷ Quỷ ngoan ngoãn để ba bế đi rửa mặt, đánh răng, sau đó tự chạy ra ngoài chơi. | Cố Tỉ Thành nhìn con trai hoạt bát nhảy nhót, chỉ cảm thấy khung cảnh này thật chói mắt.
“Ba ơi, còn ba ngày nữa là mẹ con sẽ về đúng không ạ?” Tiểu Quỷ3Quỷ cưỡi trên chiếc xe đồ chơi của mình, đi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn Cố Tỉ Thành đang đờ đẫn, nghiêng đầu hỏi một câu.
Từ ngày Sở Lạc Nhất đi, thằng bé đã bắt đầu đếm ngày. Lần đầu tiên anh biết rằng hóa ra con trai anh giỏi Toán đến vậy. “Đúng0vậy, còn ba ngày nữa mẹ con sẽ về.” Cố Tỉ Thành nói, ra khỏi phòng ngủ, vào bếp chuẩn bị bữa sáng cho con trai. Tiểu Quỷ Quỷ lầm bầm ba ngày nữa ba ngày nữa, cũng không biết rốt cuộc thằng bé đang nghĩ gì.
Mà lúc này đây, ở thành phố J, La5Phong tốt bụng mua bữa sáng mang đến cho Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất ra mở cửa mà vẫn còn ngậm bàn chải đánh răng, nhìn La Phong xách đồ ăn sáng đứng bên ngoài, “Bỏ độc rồi hả?” La Phong trợn mắt lườm một cái, đẩy cửa bước vào, “Cố đại bảo cô4đã ăn đồ đông lạnh hai ngày rồi, tại tôi không chăm sóc cô cẩn thận, lúc về sẽ tính sổ với tôi.”
Sở Lạc Nhất vẫn đang đánh răng nên âm ậm ừ ừ nói, “Vậy cũng không loại trừ được khả năng anh có thể hạ độc.”
La Phong đặt bữa sáng lên bàn, quay9đầu nhìn Sở Lạc Nhất, “Hôm qua sư phụ hỏi tôi, liệu cô có thể đứng lên được nữa không.”
“Anh nói thế nào?” Sở Lạc Nhất quay về phòng tắm, nhổ bọt kem đánh răng đầy miệng ra, sau đó lên tiếng hỏi. “Tôi nói có lẽ cô tàn phế rồi.” La Phong không hề khách sáo gì mà kéo ghế ra, ngồi phịch xuống. Sở Lạc Nhất: “...”
“Anh mới tàn phế, cả nhà anh đều tàn phế ấy.” Sở Lạc Nhất tức giận nói. “Cả nhà tôi tàn thật mà.” La Phong cười cay đắng, cầm bánh bao trong tay mà mãi vẫn không hề ăn đến.
Khóe miệng Sở Lạc Nhất giật giật, phen này hơi bị lúng túng rồi đây. “Thực ra cũng chưa chắc đã tàn tật, vẫn có thể cứu được mà.” Sở Lạc Nhất lí nhí nói. La Phong nở nụ cười bất đắc dĩ, bắt đầu ăn uống một cách từ tốn, “Hôm nay tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, tôi sẽ đưa cô đến trường trước, Cổ đại bảo hôm nay cô có tiết.” Sở Lạc Nhất không phản bác, đồng ý một tiếng rồi cũng bắt đầu ăn sáng, “Thì đi thôi, nhưng tại sao anh lại nói với sư phụ là tôi tàn rồi?” Sở Lạc Nhất rất để tâm tới vấn đề này.
La Phong khẽ nhướng mày, “Thế tác phẩm của cô đâu, phác họa đâu?” Sở Lạc Nhất: “...”
Hỏi thế này thì khó xử rồi.
“Dù sao là người đã có gia đình, tôi nói thật lòng, đàn em à, cô muốn có được thành tựu như trong quá khứ, e là thực sự khó khăn đấy.” La Phong nói câu này rất nghiêm túc.
Sở Lạc Nhất khẽ cụp mắt, ánh mắt cũng không khỏi có vẻ thất vọng. “Người đàn ông của cô vẫn thường nói đấy thôi, cuộc đời con người phải có được có mất mới được coi như hoàn chỉnh, cho nên không có gì phải để tâm nhiều đâu.” La Phong nói, anh đã ăn hết cái bánh bao trong tay, “Cô thu dọn chuẩn bị đi, lát nữa tôi qua gọi cô.”
Sở Lạc Nhất ừm một tiếng, La Phong đã rời khỏi đó rồi.
Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy bữa ăn này không còn ngon miệng gì nữa. Cho nên cô ăn tạm vài miếng rồi bỏ đấy, không ăn nữa.
Khi La Phong qua gọi, cô vừa thu dọn xong, lúc theo La Phong xuống tầng, cô cứ tựa người vào vách tường bên trong thang máy nhìn La Phong. “Tại sao sư phụ không hỏi thẳng tôi?” Sở Lạc Nhất hỏi. “Chắc là sợ đả kích cô, qua hai tháng nữa là có cuộc thi vẽ quốc tế, cô có dũng cảm đăng ký không?” Lúc này La Phong cũng nhìn Sở Lạc Nhất và hỏi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com