• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Bẫy hôn nhân: vợ trước ôm con chạy - ngoại truyện Full 2023 (157 Viewers)

  • ngoại truyện bẫy hôn nhân-535

Chương 535: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [104]




Ba người ra khỏi sân bay, vì bụng An Hinh Duyệt đã to nên cô ngồi phía sau, để Cảnh Hân ngồi ghế phụ. Sở Lạc Nhất khởi động xe, An Hinh Duyệt phụ trách việc trò chuyện với Cảnh Hân.



Sở Lạc3Nhất nói rất ít, đều là An Hinh Duyệt nói. Hầu như chỉ khi nào An Hinh Duyệt hỏi, Cảnh Hân mới đáp lại vài câu.



Đây là một cô gái rất kiệm lời.



Chẳng trách năm đó lại bị người ta đổ tội0mà không nói ra một câu nào. Cô chỉ sợ năm xưa bị tổn thương sâu sắc quá cho nên giờ mới bài xích chuyện nói chuyện. Cũng giống như vậy cô ấy thích mặc đồ màu trắng, đó là vì cô5ấy muốn tế lễ cho mọi điều trong quá khứ cũng như đứa con đã mất của mình.



Xe đi đến bệnh viện, Sở Lạc Nhất đỗ xe vào vị trí đỗ của Sở Ninh Dực, hôm nay chỗ này trống.



“Hôm nay ba4không đến ạ?” Sở Lạc Nhất tò mò lên tiếng, sao ba cô nỡ để mẹ cô đến bệnh viện một mình cơ chứ?



An Hinh Duyệt nhướng mày, tỏ ý cô cũng không biết. Bệnh viện là nơi mà bất kể là9ngày nghỉ hay là ngày đi làm thì cũng đều sẽ có người bệnh. Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt vào thẳng thang máy, vào phòng làm việc của Viện trưởng để “đi cửa sau”.



Có vẻ như Cảnh Hân hơi bài xích bệnh viện, từ sắc mặt của cô ấy có thể nhìn ra điều này.



An Hinh Duyệt đứng cạnh Cảnh Hân, lúc vào thang máy Cảnh Hân hơi khựng bước lại, An Hinh Duyệt cúi xuống nhìn hai tay đang siết chặt của cô sau đó mới nói, “Nhất Nhất, đi thang bộ đi, trước mẹ có bảo chị nên đi lại nhiều.” “Hả?” Sở Lạc Nhất ngẩn ra, hồi cô mới mang thai, mẹ cô cũng có bảo cô phải đi lại nhiều đâu.



Nhưng thấy sắc mặt của An Hinh Duyệt, cô cũng đã hiểu ra được chuyện gì đó.



Cảnh Hân nhìn An Hinh Duyệt bằng ánh mắt cảm kích.



Ba người đi thang bộ, vì qua cao nên ba người họ đi rất chậm. “Hồi trước có xảy ra chuyện trong thang máy bệnh viện à?” An Hinh Duyệt vừa chậm chậm bước vừa hỏi. Cảnh Hân bỗng run lên một cái.



Sở Lạc Nhất vốn đang đi đằng trước, nghe thấy vậy liền quay lại nhìn.



Cảnh Hân siết chặt hai tay, không trả lời. Nhưng chính phản ứng này của cô đã khiến An Hinh Duyệt biết được đáp án.



Vì chuyện năm đó xảy ra trong thang máy bệnh viện nên cô ấy mới có chứng sợ thang máy bệnh viện.



Ba người họ đến phòng Viện trưởng, Sở Lạc Nhất liền bệt luôn xuống sofa của Thủy An Lạc.



Ngược lại Cảnh Hân với An Hinh Duyệt thì vẫn ổn, sức khỏe An Hinh Duyệt vốn tốt, lại còn là đặc chiến viên cho nên chuyện đi thang bộ với cô không có gì là khó khăn cả. Sở Lạc Nhất hừ một tiếng rồi lại nằm tiếp. Thủy An Lạc nhìn sang Cảnh Hân. Cảnh Hân lịch sự chào cô. Trên đường tới đây Cảnh Hân đã biết được thân phận của Thủy An Lạc, cho bên lúc này vẫn còn mang vẻ kính phục.



Thủy An Lạc bảo cô không phải lo lắng, “Cô Cảnh, cô có tiện tháo kính ra không?”



Cảnh Hân nghe vậy từ từ tháo kính ra.



Phản ứng của Thủy An Lạc vẫn được xem là khá bình thường, nhưng cô vẫn cau mày lại. Cô bảo Cảnh Hân ngồi xuống rồi lại khẽ chạm vào khóe mắt phải của Cảnh Hân, “Không nhìn thấy đúng không?”



Thủy An Lạc nói xong, Sở Lạc Nhất liền ngồi bật dậy khỏi sofa, “Mắt phải của cô không nhìn thấy à?”



Cảnh Hân khẽ gật, “Năm đó bị thương nặng quá, mà điều kiện trị liệu của bệnh viện nơi đó lại quá kém.”



“Đờ mờ.” Sở Lạc Nhất khẽ chửi một câu, đám người kia đúng là đáng chết mà. An Hinh Duyệt đi rót nước, đưa một cốc cho Cảnh Hân, Cảnh Hân nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom