Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-536
Chương 536: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [105]
Sở Lạc Nhất dựa vào bàn nhìn Cảnh Hân cầm cốc nước, “Bao năm qua tại sao cô không muốn đi phẫu thuật?” Cảnh Hân cúi đầu, bẻ ngón tay mình, “Không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết?” An Hinh Duyệt đưa cốc nước của mình cho Sở Lạc Nhất, “Cô Cảnh, nếu lần này không phải vì cô không thể từ bỏ sự nghiệp vẽ tranh của mình, không thể từ bỏ giấc mơ chưa hoàn thành năm xưa, tôi nghĩ chắc cô sẽ không xuất hiện nữa. Lúc3đó cô sẽ không để tâm tới dáng vẻ của bản thân, sống một mình trong một vùng núi, dạy trẻ con đọc sách, lặng lẽ vẽ tranh của mình, nhưng cô lại để người hại cô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đấy.”
An Hinh Duyệt nói xong, Cảnh Hân liền ngẩng lên nói, “Không có ai hại tôi cả.”
Cảnh Hân trả lời quá cấp thiết lại càng khiến An Hinh Duyệt xác định được suy nghĩ của mình.
Cảnh Hân vội đeo kính lên, đứng dậy muốn bỏ đi.
“Chuyện này0vốn không liên quan gì tới chúng tôi cả, nhưng vì kẻ kia ở bên cạnh Cố Tỉ Thành, đây mới là điều mà Nhất Nhất không thể nhịn được, cho nên con bé mới muốn can thiệp vào chuyện này. Tôi nghĩ Cố Tỉ Thành vẫn không chịu giới thiệu bạn bè của anh ấy cho Nhất Nhất biết chắc ít nhiều cũng vì để ý tới cách làm việc của họ.” An Hinh Duyệt lại nói.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Người khi xưa hại Tây Tây không phải5là Cảnh Hân, nhưng Cảnh Hân, cô biết mà vẫn phải đổ vỏ, cô là hiệp sĩ đổ vỏ đấy à?” Cảnh Hân siết chặt tay, không biết nên nói gì. “Cô đồng ý đến đây với Nhật Nhất, chứng tỏ cô vẫn để ý chuyện dung mạo của mình, nhưng cô lại cảm thấy ngại, thậm chí là bức bách” An Hinh Duyệt nói, tiến lại gần Cảnh Hân, “Một người tự ti không đáng sợ, đáng sợ là cô ấy coi thay đổi là
một chuyện mất mặt.” “Chuyện4đã qua rất nhiều năm rồi, hơn nữa giờ Tây Tây cũng không sao nữa cả, tôi chỉ muốn tham gia xong cuộc thi lần này, tôi chỉ muốn...” Cảnh Hân nói tới đây lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, “Làm nốt những chuyện còn dang dở.” An Hinh Duyệt bất đắc dĩ thở dài, quay lại nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất “này” một tiếng, “Sao tôi cứ như ăn no rửng mỡ thế này.” “Cô An, cảm ơn cô, nhưng không cần nữa đâu.” “Sao lại9không cần? Người muốn hại Tây Tây khi xưa giờ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô có chắc là cô ta sẽ không hại Tây Tây lần thứ hai không?” Sở Lạc Nhất tức đến nỗi cứ đi lòng vòng tại chỗ. Thủy An Lạc tựa vào bạn nhìn con gái, “Dạo này con ăn phải thuốc nổ à? Hôm qua gắt với Cố Tỉ Thành một trận như thế rồi sao vẫn còn chưa hạ hỏa thế?” “Con là bị tức đấy mẹ hiểu không? Còn chưa từng thấy ai mà hèn nhát đến mức này.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói, không hề nghĩ là cái người hèn nhát kia cũng đang ở đây.
An Hinh Duyệt cười, “Em gái tôi nói chuyện hơi thẳng, cô đừng để ý.”
Cảnh Hân cười gượng, đáp: “Không sao.”
“Miên Miên.” Thủy An Lạc gọi. An Hinh Duyệt bỗng hiểu ra, kéo Sở Lạc Nhất ra ngoài, “Em có thai à, sao mà nóng nảy quá vậy?” “Người có thai là chị, em vẫn bình thường mà.” Sở Lạc Nhất hầm hừ.
Sau khi họ ra ngoài, Thủy An Lạc chỉ vào sofa bảo Cảnh Hân ngồi xuống.
“Tôi hiểu suy nghĩ của cô Cảnh, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi, cô không muốn nhắc lại nữa cũng là chuyện bình thường. Nhưng chắc cô không hiểu tính cách con gái tôi lắm rồi, nó không thể chịu nổi chuyện bất bình. Đương nhiên không phải chuyện gì nó cũng can thiệp vào, mà là vì chuyện này có liên quan tới Cố Tỉ Thành, liên quan tới Cổ Tỉ Tịch, nếu không tra rõ được chuyện năm đó, Cổ Tỉ Tịch sẽ chính là hung thủ gián tiếp đã hại cô.” Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện Cảnh Hân.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất dựa vào bàn nhìn Cảnh Hân cầm cốc nước, “Bao năm qua tại sao cô không muốn đi phẫu thuật?” Cảnh Hân cúi đầu, bẻ ngón tay mình, “Không cần thiết.”
“Sao lại không cần thiết?” An Hinh Duyệt đưa cốc nước của mình cho Sở Lạc Nhất, “Cô Cảnh, nếu lần này không phải vì cô không thể từ bỏ sự nghiệp vẽ tranh của mình, không thể từ bỏ giấc mơ chưa hoàn thành năm xưa, tôi nghĩ chắc cô sẽ không xuất hiện nữa. Lúc3đó cô sẽ không để tâm tới dáng vẻ của bản thân, sống một mình trong một vùng núi, dạy trẻ con đọc sách, lặng lẽ vẽ tranh của mình, nhưng cô lại để người hại cô nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đấy.”
An Hinh Duyệt nói xong, Cảnh Hân liền ngẩng lên nói, “Không có ai hại tôi cả.”
Cảnh Hân trả lời quá cấp thiết lại càng khiến An Hinh Duyệt xác định được suy nghĩ của mình.
Cảnh Hân vội đeo kính lên, đứng dậy muốn bỏ đi.
“Chuyện này0vốn không liên quan gì tới chúng tôi cả, nhưng vì kẻ kia ở bên cạnh Cố Tỉ Thành, đây mới là điều mà Nhất Nhất không thể nhịn được, cho nên con bé mới muốn can thiệp vào chuyện này. Tôi nghĩ Cố Tỉ Thành vẫn không chịu giới thiệu bạn bè của anh ấy cho Nhất Nhất biết chắc ít nhiều cũng vì để ý tới cách làm việc của họ.” An Hinh Duyệt lại nói.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Người khi xưa hại Tây Tây không phải5là Cảnh Hân, nhưng Cảnh Hân, cô biết mà vẫn phải đổ vỏ, cô là hiệp sĩ đổ vỏ đấy à?” Cảnh Hân siết chặt tay, không biết nên nói gì. “Cô đồng ý đến đây với Nhật Nhất, chứng tỏ cô vẫn để ý chuyện dung mạo của mình, nhưng cô lại cảm thấy ngại, thậm chí là bức bách” An Hinh Duyệt nói, tiến lại gần Cảnh Hân, “Một người tự ti không đáng sợ, đáng sợ là cô ấy coi thay đổi là
một chuyện mất mặt.” “Chuyện4đã qua rất nhiều năm rồi, hơn nữa giờ Tây Tây cũng không sao nữa cả, tôi chỉ muốn tham gia xong cuộc thi lần này, tôi chỉ muốn...” Cảnh Hân nói tới đây lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, “Làm nốt những chuyện còn dang dở.” An Hinh Duyệt bất đắc dĩ thở dài, quay lại nhìn Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất “này” một tiếng, “Sao tôi cứ như ăn no rửng mỡ thế này.” “Cô An, cảm ơn cô, nhưng không cần nữa đâu.” “Sao lại9không cần? Người muốn hại Tây Tây khi xưa giờ vẫn còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cô có chắc là cô ta sẽ không hại Tây Tây lần thứ hai không?” Sở Lạc Nhất tức đến nỗi cứ đi lòng vòng tại chỗ. Thủy An Lạc tựa vào bạn nhìn con gái, “Dạo này con ăn phải thuốc nổ à? Hôm qua gắt với Cố Tỉ Thành một trận như thế rồi sao vẫn còn chưa hạ hỏa thế?” “Con là bị tức đấy mẹ hiểu không? Còn chưa từng thấy ai mà hèn nhát đến mức này.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói, không hề nghĩ là cái người hèn nhát kia cũng đang ở đây.
An Hinh Duyệt cười, “Em gái tôi nói chuyện hơi thẳng, cô đừng để ý.”
Cảnh Hân cười gượng, đáp: “Không sao.”
“Miên Miên.” Thủy An Lạc gọi. An Hinh Duyệt bỗng hiểu ra, kéo Sở Lạc Nhất ra ngoài, “Em có thai à, sao mà nóng nảy quá vậy?” “Người có thai là chị, em vẫn bình thường mà.” Sở Lạc Nhất hầm hừ.
Sau khi họ ra ngoài, Thủy An Lạc chỉ vào sofa bảo Cảnh Hân ngồi xuống.
“Tôi hiểu suy nghĩ của cô Cảnh, dù sao cũng đã qua nhiều năm rồi, cô không muốn nhắc lại nữa cũng là chuyện bình thường. Nhưng chắc cô không hiểu tính cách con gái tôi lắm rồi, nó không thể chịu nổi chuyện bất bình. Đương nhiên không phải chuyện gì nó cũng can thiệp vào, mà là vì chuyện này có liên quan tới Cố Tỉ Thành, liên quan tới Cổ Tỉ Tịch, nếu không tra rõ được chuyện năm đó, Cổ Tỉ Tịch sẽ chính là hung thủ gián tiếp đã hại cô.” Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện Cảnh Hân.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com