Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-544
Chương 544: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[113]
“Em vội cái gì thế, anh còn có thể có gì với cô ấy chứ, em cứ yên tâm đi.” Cố Tỉ Thành cười nói. “Cái này em không thể lơ là được, không thể được! Để em tự làm, để em tự làm đi!” Sở Lạc Nhất cuống quýt nói, cô hoàn toàn không muốn Cố Tỉ Thành có bất cứ cơ hội nào trò chuyện với Lục Tư Thần hết.
Bộ dạng quan tâm thái quá thế này khiến Cố Tỉ Thành rất hài lòng.
“Nhưng mà chưa chắc Lục Tư Thần3đã bằng lòng với em, dù sao mấy việc này cũng chẳng có quan hệ gì với cô ấy cả. Cô ấy là kiểu nếu không phải chuyện của mình sẽ không động vào.” Cố Tỉ Thành nói trước.
“Ui chao, anh hiểu rõ người ta quá ha.” Sở Lạc Nhất không vui.
Cố Tỉ Thành: “...”
Coi như anh chưa từng nói câu này. “Việc này anh đừng để ý nữa, em biết phải làm thế nào.” Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, quanh đi quẩn lại đã sắp mười giờ rưỡi rồi, sắp0hết một ngày. Cố Tỉ Thành cũng không nói thêm gì, anh chỉ dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi mới cúp điện thoại. Sở Lạc Nhất cúp máy rồi vẫn cứ nghĩ mãi xem chuyện này nên giải quyết như thế nào, Lục Tư Thần quả thật là loại người sẽ không nhúng tay vào chuyện không phải của mình. Cô nàng sống còn thoải mái hơn cả Đàm Thần Tiêu nữa.
Sở Lạc Nhất vừa nghĩ vừa ngáp lên lúc nào không hay, thôi cứ để mai nghĩ tiếp đi,5bây giờ cô cần ngủ trước đã.
Cố Tỉ Thành cúp máy, sau đó nhìn về phía con trai mình.
Di động trong tay anh không ngừng chuyển động như thể chủ nhân của nó đang suy nghĩ điều gì. Chuyện này xem ra anh phải để tâm rồi, bạn bè bên cạnh anh không nhiều lắm. Ngoại trừ những người giới thiệu với Sở Lạc Nhất hôm trước thì chỉ còn vài ba người quanh năm ở nước ngoài, không dễ gì mà liên lạc.
Nhưng bên cạnh anh có ai lại hận Tây4Tây đến như vậy?
Cố Tỉ Thành đặt di động trong tay xuống rồi đứng dậy đi đến cạnh giường, Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ say, thân thể nho nhỏ của nhóc lăn một cái rồi lại ôm gối của mình ngủ tiếp. Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu con trai nhỏ, mặc kệ kẻ đó là ai anh cũng hi vọng Sở Lạc Nhất có thể túm được, dù là người bên cạnh anh đi chăng nữa anh cũng tuyệt đối không buông tha.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên9Sở Lạc Nhất làm chính là gọi điện cho Lục Tư Thần. “Con bà nó! Sở Lạc Nhất! Cô cố ý chứ gì!!! Lần nào cũng nửa đêm nửa hôm gọi điện cho tôi là có ý gì?!” Lục Tư Thần vừa nhận điện thoại là lập tức chửi om sòm. Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm, đúng là cô cố ý đó.
“Gần đây cô có rảnh không? Về đây một chuyến giúp tôi bắt quỷ nào.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt hỏi.
“Cút! Nghĩ ông đây là Thần Chung Quỳ à, không rảnh mà đi bắt quỷ với cô đâu!” Lục Tư Thần tức giận mắng. Sở Lạc Nhất hiểu rõ tính tình của Lục Tư Thần nên cũng không tức giận, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Không có thời gian rảnh thì thôi, đằng nào thì đây cũng là việc sư phụ tìm tôi ấy mà! Chắc sư phụ cũng nghĩ ai đó không rảnh cho nên chỉ có thể nhờ tôi mà thôi.”
“Mẹ tôi tìm cô?” Lục Tư Thần không đợi Sở Lạc Nhất nói xong đã vội vã cắt lời.
Sở Lạc Nhất biết ngay, chỉ cần nhắc tới sư phụ là Lục Tư Thần sẽ lập tức đầu hàng, coi đi, chuẩn chưa nè.
“Đúng thế! Có lẽ là cô bận rộn quá nên sư phụ mới không làm phiền cô đó.” Sở Lạc Nhất thở dài nói. Đây chính là một em bé đáng thương lúc nào cũng mong mẹ để ý đến mình đó nha.
“Ai bảo tôi không có thời gian? Ông đây lúc nào cũng rảnh không được sao?” Lục Tư Thần lập tức nói: “Hôm nay tôi sẽ về nước, cô cứ chờ đó!” Sở Lạc Nhất nhìn di động đã tắt ngúm mà nghĩ, quả nhiên Đàm Thần Tiêu chính là điểm yếu của cô nàng, chỉ cần nhắc tới là Lục Tư Thần sẽ đáp ứng tất cả mọi chuyện.
Giải quyết xong Lục Tư Thần vậy bây giờ cô phải nghĩ cách mò được tên hung thủ kia mới được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Em vội cái gì thế, anh còn có thể có gì với cô ấy chứ, em cứ yên tâm đi.” Cố Tỉ Thành cười nói. “Cái này em không thể lơ là được, không thể được! Để em tự làm, để em tự làm đi!” Sở Lạc Nhất cuống quýt nói, cô hoàn toàn không muốn Cố Tỉ Thành có bất cứ cơ hội nào trò chuyện với Lục Tư Thần hết.
Bộ dạng quan tâm thái quá thế này khiến Cố Tỉ Thành rất hài lòng.
“Nhưng mà chưa chắc Lục Tư Thần3đã bằng lòng với em, dù sao mấy việc này cũng chẳng có quan hệ gì với cô ấy cả. Cô ấy là kiểu nếu không phải chuyện của mình sẽ không động vào.” Cố Tỉ Thành nói trước.
“Ui chao, anh hiểu rõ người ta quá ha.” Sở Lạc Nhất không vui.
Cố Tỉ Thành: “...”
Coi như anh chưa từng nói câu này. “Việc này anh đừng để ý nữa, em biết phải làm thế nào.” Sở Lạc Nhất nhìn đồng hồ, quanh đi quẩn lại đã sắp mười giờ rưỡi rồi, sắp0hết một ngày. Cố Tỉ Thành cũng không nói thêm gì, anh chỉ dặn cô nghỉ ngơi sớm một chút rồi mới cúp điện thoại. Sở Lạc Nhất cúp máy rồi vẫn cứ nghĩ mãi xem chuyện này nên giải quyết như thế nào, Lục Tư Thần quả thật là loại người sẽ không nhúng tay vào chuyện không phải của mình. Cô nàng sống còn thoải mái hơn cả Đàm Thần Tiêu nữa.
Sở Lạc Nhất vừa nghĩ vừa ngáp lên lúc nào không hay, thôi cứ để mai nghĩ tiếp đi,5bây giờ cô cần ngủ trước đã.
Cố Tỉ Thành cúp máy, sau đó nhìn về phía con trai mình.
Di động trong tay anh không ngừng chuyển động như thể chủ nhân của nó đang suy nghĩ điều gì. Chuyện này xem ra anh phải để tâm rồi, bạn bè bên cạnh anh không nhiều lắm. Ngoại trừ những người giới thiệu với Sở Lạc Nhất hôm trước thì chỉ còn vài ba người quanh năm ở nước ngoài, không dễ gì mà liên lạc.
Nhưng bên cạnh anh có ai lại hận Tây4Tây đến như vậy?
Cố Tỉ Thành đặt di động trong tay xuống rồi đứng dậy đi đến cạnh giường, Tiểu Quỷ Quỷ đã ngủ say, thân thể nho nhỏ của nhóc lăn một cái rồi lại ôm gối của mình ngủ tiếp. Cố Tỉ Thành đưa tay xoa đầu con trai nhỏ, mặc kệ kẻ đó là ai anh cũng hi vọng Sở Lạc Nhất có thể túm được, dù là người bên cạnh anh đi chăng nữa anh cũng tuyệt đối không buông tha.
Ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên9Sở Lạc Nhất làm chính là gọi điện cho Lục Tư Thần. “Con bà nó! Sở Lạc Nhất! Cô cố ý chứ gì!!! Lần nào cũng nửa đêm nửa hôm gọi điện cho tôi là có ý gì?!” Lục Tư Thần vừa nhận điện thoại là lập tức chửi om sòm. Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm, đúng là cô cố ý đó.
“Gần đây cô có rảnh không? Về đây một chuyến giúp tôi bắt quỷ nào.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt hỏi.
“Cút! Nghĩ ông đây là Thần Chung Quỳ à, không rảnh mà đi bắt quỷ với cô đâu!” Lục Tư Thần tức giận mắng. Sở Lạc Nhất hiểu rõ tính tình của Lục Tư Thần nên cũng không tức giận, cô chỉ nhàn nhạt nói: “Không có thời gian rảnh thì thôi, đằng nào thì đây cũng là việc sư phụ tìm tôi ấy mà! Chắc sư phụ cũng nghĩ ai đó không rảnh cho nên chỉ có thể nhờ tôi mà thôi.”
“Mẹ tôi tìm cô?” Lục Tư Thần không đợi Sở Lạc Nhất nói xong đã vội vã cắt lời.
Sở Lạc Nhất biết ngay, chỉ cần nhắc tới sư phụ là Lục Tư Thần sẽ lập tức đầu hàng, coi đi, chuẩn chưa nè.
“Đúng thế! Có lẽ là cô bận rộn quá nên sư phụ mới không làm phiền cô đó.” Sở Lạc Nhất thở dài nói. Đây chính là một em bé đáng thương lúc nào cũng mong mẹ để ý đến mình đó nha.
“Ai bảo tôi không có thời gian? Ông đây lúc nào cũng rảnh không được sao?” Lục Tư Thần lập tức nói: “Hôm nay tôi sẽ về nước, cô cứ chờ đó!” Sở Lạc Nhất nhìn di động đã tắt ngúm mà nghĩ, quả nhiên Đàm Thần Tiêu chính là điểm yếu của cô nàng, chỉ cần nhắc tới là Lục Tư Thần sẽ đáp ứng tất cả mọi chuyện.
Giải quyết xong Lục Tư Thần vậy bây giờ cô phải nghĩ cách mò được tên hung thủ kia mới được.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com