Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-54
Chương 54: CON CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA HAI NGƯỜI [3]
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn người đàn ông đang mê man trong giấc ngủ say với bình thở oxy, anh có biết không?
Anh có biết rằng những người anh dẫn đi không được đưa về toàn bộ không?
“Một ngày nào đó tôi sẽ bắt được đám người đó. Tôi nhất định sẽ phanh thấy chúng nó ra.” Mắt To siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.3Đó là món nợ máu mà đám người đó nợ họ, sớm muộn gì họ cũng đòi về cho bằng được. Khi Sở Lạc Ninh tỉnh dậy đã là buổi chiều của một tuần sau đó.
Sở Lạc Nhất thấy anh tỉnh dậy, cô nhoài người lên giường khóc nấc lên, “Anh...” Sở Lạc Ninh khó khăn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt em gái, hé0miệng định nói gì đó, nhưng không nói nổi một chữ nào.
Sở Lạc Nhất vội vàng cầm cốc nước trên bàn, đưa tới bên miệng Sở Lạc Ninh, “Chị Miên Miên đi lấy nước rồi. Anh có thấy khó chịu ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ qua đây.” Uống được một chút, cổ họng Sở Lạc Ninh đã đỡ hơn nhiều.
“Ăng-Ten, Ăng-Ten...”
Sở Lạc Nhất ghé sát tai5vào khóe miệng Sở Lạc Ninh mới nghe được hai chữ này, nhưng vừa nghe thấy đã vô cùng khó chịu. Sở Lạc Ninh nhìn phản ứng của em gái, khẽ nhắm mắt lại, vẻ đau đớn hiện rõ.
An Hinh Duyệt đi lấy nước về. Thấy Sở Lạc Ninh đã tỉnh, cô vội vàng chạy tới, đặt ẩm nước xuống, vết bỏng hôm đó trên mu bàn tay cô4trông rất đáng sợ. “Lạc Ninh, Lạc Ninh...” Sở Lạc Ninh từ từ mở mắt ra nhìn An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm được rồi. Tin tức Sở Lạc Ninh tỉnh dậy được Sở Lạc Nhất báo ngay cho mẹ. Thủy An Lạc trông con trai mấy ngày qua, đến khi cơ thể không trụ nổi nữa mới về nhà9nghỉ ngơi.
Biết tin con trai đã tỉnh, cuối cùng cô cũng yên tâm được. Tiểu Quỷ Quỷ không ngừng gọi mẹ qua điện thoại, đòi mẹ nhóc mau chóng về nhà. “Bánh Bao Đậu về trước đi, có chị ở đây trong anh trai em là được rồi. Anh trai em tỉnh được là không sao nữa rồi.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Nhất cúp máy, cô nói.
Sở Lạc Nhất nhìn An Hinh Duyệt, lại nhìn anh trai mình. Sở Lạc Ninh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô có thể đi trước. Sở Lạc Nhất mới gật đầu, cầm túi xách của mình lên, “Vậy em về trước nhé, có việc gì cứ gọi điện cho em.”
“Được rồi, em mau chóng dắt Tiểu Quỷ Quỷ về thành phố J đi. Em cũng yên tâm để một mình Cố Tử Thành ở đó hả.” An Hinh Duyệt nói, tiễn Sở Lạc Nhất ra cửa, “Anh trai em tỉnh được là không sao rồi, về nhà đi.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, cô vẫy vẫy tay với Sở Lạc Ninh, sau đó nói nhỏ với An Hinh Duyệt, “Anh trai em biết chuyện Ăng-Ten hy sinh rồi.”
An Hinh Duyệt khựng lại, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, sau đó gật đầu với Sở Lạc Nhất, nhìn cô rời đi. Sau khi Sở Lạc Nhất về, An Hinh Duyệt mới quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, bước tới ngồi xuống bên cạnh anh. Sở Lạc Ninh từ từ đưa tay ra, An Hinh Duyệt vội vàng nắm lấy bàn tay anh. “Đám anh em Chim Chọi đã về cả rồi, chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại cả.” An Hinh Duyệt nói nhỏ, chỉ để anh yên tâm hơn.
Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, không được bao lâu đã lại nhắm mắt ngủ tiếp.
An Hinh Duyệt biết, anh luôn không thể ngủ ngon được là vì chuyện này. Nhưng, Ăng-Ten không thể nào quay về được nữa, đến cả hài cốt cũng không mang về được. Khi Sở Lạc Ninh tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, đám anh em Chim Chọi đã đến cả, mà lần này tinh thần Sở Lạc Ninh tốt hơn một chút, nhìn họ đứng thẳng tắp, nhưng lại không thể thấy được bóng dáng của Bé Bị ĂngTen nữa.
Đầu óc Sở Lạc Ninh xoay chuyển, đồng tử từ từ trở nên u ám.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn người đàn ông đang mê man trong giấc ngủ say với bình thở oxy, anh có biết không?
Anh có biết rằng những người anh dẫn đi không được đưa về toàn bộ không?
“Một ngày nào đó tôi sẽ bắt được đám người đó. Tôi nhất định sẽ phanh thấy chúng nó ra.” Mắt To siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói.3Đó là món nợ máu mà đám người đó nợ họ, sớm muộn gì họ cũng đòi về cho bằng được. Khi Sở Lạc Ninh tỉnh dậy đã là buổi chiều của một tuần sau đó.
Sở Lạc Nhất thấy anh tỉnh dậy, cô nhoài người lên giường khóc nấc lên, “Anh...” Sở Lạc Ninh khó khăn giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt em gái, hé0miệng định nói gì đó, nhưng không nói nổi một chữ nào.
Sở Lạc Nhất vội vàng cầm cốc nước trên bàn, đưa tới bên miệng Sở Lạc Ninh, “Chị Miên Miên đi lấy nước rồi. Anh có thấy khó chịu ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ qua đây.” Uống được một chút, cổ họng Sở Lạc Ninh đã đỡ hơn nhiều.
“Ăng-Ten, Ăng-Ten...”
Sở Lạc Nhất ghé sát tai5vào khóe miệng Sở Lạc Ninh mới nghe được hai chữ này, nhưng vừa nghe thấy đã vô cùng khó chịu. Sở Lạc Ninh nhìn phản ứng của em gái, khẽ nhắm mắt lại, vẻ đau đớn hiện rõ.
An Hinh Duyệt đi lấy nước về. Thấy Sở Lạc Ninh đã tỉnh, cô vội vàng chạy tới, đặt ẩm nước xuống, vết bỏng hôm đó trên mu bàn tay cô4trông rất đáng sợ. “Lạc Ninh, Lạc Ninh...” Sở Lạc Ninh từ từ mở mắt ra nhìn An Hinh Duyệt. An Hinh Duyệt thở phào một hơi, cuối cùng cũng yên tâm được rồi. Tin tức Sở Lạc Ninh tỉnh dậy được Sở Lạc Nhất báo ngay cho mẹ. Thủy An Lạc trông con trai mấy ngày qua, đến khi cơ thể không trụ nổi nữa mới về nhà9nghỉ ngơi.
Biết tin con trai đã tỉnh, cuối cùng cô cũng yên tâm được. Tiểu Quỷ Quỷ không ngừng gọi mẹ qua điện thoại, đòi mẹ nhóc mau chóng về nhà. “Bánh Bao Đậu về trước đi, có chị ở đây trong anh trai em là được rồi. Anh trai em tỉnh được là không sao nữa rồi.” An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Nhất cúp máy, cô nói.
Sở Lạc Nhất nhìn An Hinh Duyệt, lại nhìn anh trai mình. Sở Lạc Ninh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô có thể đi trước. Sở Lạc Nhất mới gật đầu, cầm túi xách của mình lên, “Vậy em về trước nhé, có việc gì cứ gọi điện cho em.”
“Được rồi, em mau chóng dắt Tiểu Quỷ Quỷ về thành phố J đi. Em cũng yên tâm để một mình Cố Tử Thành ở đó hả.” An Hinh Duyệt nói, tiễn Sở Lạc Nhất ra cửa, “Anh trai em tỉnh được là không sao rồi, về nhà đi.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, cô vẫy vẫy tay với Sở Lạc Ninh, sau đó nói nhỏ với An Hinh Duyệt, “Anh trai em biết chuyện Ăng-Ten hy sinh rồi.”
An Hinh Duyệt khựng lại, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, sau đó gật đầu với Sở Lạc Nhất, nhìn cô rời đi. Sau khi Sở Lạc Nhất về, An Hinh Duyệt mới quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh, bước tới ngồi xuống bên cạnh anh. Sở Lạc Ninh từ từ đưa tay ra, An Hinh Duyệt vội vàng nắm lấy bàn tay anh. “Đám anh em Chim Chọi đã về cả rồi, chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại cả.” An Hinh Duyệt nói nhỏ, chỉ để anh yên tâm hơn.
Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, không được bao lâu đã lại nhắm mắt ngủ tiếp.
An Hinh Duyệt biết, anh luôn không thể ngủ ngon được là vì chuyện này. Nhưng, Ăng-Ten không thể nào quay về được nữa, đến cả hài cốt cũng không mang về được. Khi Sở Lạc Ninh tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối, đám anh em Chim Chọi đã đến cả, mà lần này tinh thần Sở Lạc Ninh tốt hơn một chút, nhìn họ đứng thẳng tắp, nhưng lại không thể thấy được bóng dáng của Bé Bị ĂngTen nữa.
Đầu óc Sở Lạc Ninh xoay chuyển, đồng tử từ từ trở nên u ám.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook