Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-55
Chương 55: CON CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA HAI NGƯỜI [4]
Cũng vì Sở Lạc Ninh vừa mới tỉnh nên Mắt To không dám nhắc tới chuyện của Ăng-Ten, Chim Chọi chỉ nói qua về tình trạng hiện tại.
Sở Lạc Ninh nghe xong, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì. Bởi vì bây giờ anh3không nói ra được lời nào nữa cả. Chim Chọi và các anh em chỉ ở lại một lát rồi về, phòng bệnh bỗng chốc chỉ còn lại An Hinh Duyệt và Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt. Anh vẫn0nhớ, khi mình trúng một phát đạn vì cứu Mắt To, cảm giác đầu tiên khi ấy là: Tàn rồi, phen này vợ mình bay mất rồi.
Cũng may, vẫn may, vợ anh vẫn còn đây.
Anh vẫn còn sống, chỉ có điều...
“Lữ đoàn trưởng Liễu5đã nói hết mọi chuyện rồi, chuyện gián điệp cũng đã rõ ràng. Đây là văn kiện hôm qua em lấy từ chỗ Lữ đoàn trưởng.” An Hinh Duyệt nói, cầm một tập văn kiện trên bàn đưa cho anh.
Bởi vì cô hiểu Sở4Lạc Ninh, cho nên không cần sở Lạc Ninh mở miệng, cô đã biết mối thù này, Sở Lạc Ninh chắc chắn sẽ “báo đáp” đầy đủ.
Sở Lạc Ninh nhìn tập văn kiện đã được mở ra đặt trước mặt mình. Sở Lạc Ninh9ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô, “Mấy hôm nữa, đi cùng anh tới nhà Ăng-Ten.” Cơ thể anh hiện tại hoàn toàn không thể cử động được, đi đường cũng là cả một vấn đề, anh vẫn tự biết được điều này. An Hinh Duyệt khựng lại, vốn định nói Lữ đoàn trưởng Liễu đã cho người qua đó rồi, nhưng nghĩ tới điều gì đó, sau cùng vẫn gật đầu. Sở Lạc Ninh siết chặt bàn tay của An Hinh Duyệt, trầm giọng nói, “Xin lỗi, lại làm em phải lo lắng rồi.” “Câu này anh nên nói với bác gái.” An Hinh Duyệt hất tay anh ra, cầm phần cháo trên bàn, “Ăn chút gì đó đi.”
Sở Lạc Ninh khẽ cười, nhìn cô gái trước mặt mình.
An Hinh Duyệt giúp anh ăn chút cháo, khi anh ăn được kha khá rồi mới nói, “Em muốn gia nhập cùng các anh.”
“Khụ khụ khụ...” Sở Lạc Ninh phun luôn ngụm cháo cuối cùng ra ngoài, bởi vì động phải vết thương nên lúc này mồ hôi lạnh trên đầu anh túa ra.
An Hinh Duyệt vội vươn tay định ấn chuông trên đầu giường, nhưng Sở Lạc Ninh đã giữ tay cô lại.
Sở Lạc Ninh chờ cho cơn đau của mình dịu bớt mới nhìn An Hinh Duyệt với vẻ không thể tin nổi, “Em quậy gì thế?”
“Em không quậy gì cả, các anh đang thiếu người làm công tác thông tin liên lạc.” An Hinh Duyệt vội vàng nói.
“Chính anh này.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói, “Đừng quậy nữa, đi làm nghiên cứu tâm lý của em cho tử tế đi.”
“Nghiên cứu tâm lý cũng cần dùng vào thực chiến, cho nên đây cũng coi như một phần công việc của em.” An Hinh Duyệt như tìm được lý do, vội vàng đáp trả. Sở Lạc Ninh: “...”
Cho nên, anh tự đưa cho cô một con dao, chém luôn cho mình một nhát.
“Vết thương của anh đau quá, anh ngủ một lát đã.” Sở Lạc Ninh quyết định lẩn tránh một cách không có tiền đồ. An Hinh Duyệt nhìn anh bằng ánh mắt giá lạnh như mùa đông.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh thở dài, anh nói, “Em đi theo, anh sẽ phân tâm, đến lúc đó lại càng phiền hơn, đừng nói đến chuyện coi em như lính liên lạc gì gì đó, em thừa biết anh không làm được.”
Sở Lạc Ninh nói rất nghiêm túc, đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh không thể đồng ý.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, không nói gì thêm. Sở Lạc Ninh thở hắt ra, coi như đã nói rõ ràng với cô rồi.
An Hinh Duyệt rầu rĩ đỡ anh nằm xuống, sau đó nói, “Em sẽ thuyết phục được anh.” “Khụ khụ... An Miên Miên, có phải em định chọc anh tức chết để thừa kế gia sản của anh không đấy hả?” Sở Lạc Ninh tức giận, cô gái này sao cứng đầu thế, nói thế nào cũng không được?
Rốt cuộc còn muốn anh nói gì đây?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cũng vì Sở Lạc Ninh vừa mới tỉnh nên Mắt To không dám nhắc tới chuyện của Ăng-Ten, Chim Chọi chỉ nói qua về tình trạng hiện tại.
Sở Lạc Ninh nghe xong, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì. Bởi vì bây giờ anh3không nói ra được lời nào nữa cả. Chim Chọi và các anh em chỉ ở lại một lát rồi về, phòng bệnh bỗng chốc chỉ còn lại An Hinh Duyệt và Sở Lạc Ninh. Sở Lạc Ninh nhìn An Hinh Duyệt. Anh vẫn0nhớ, khi mình trúng một phát đạn vì cứu Mắt To, cảm giác đầu tiên khi ấy là: Tàn rồi, phen này vợ mình bay mất rồi.
Cũng may, vẫn may, vợ anh vẫn còn đây.
Anh vẫn còn sống, chỉ có điều...
“Lữ đoàn trưởng Liễu5đã nói hết mọi chuyện rồi, chuyện gián điệp cũng đã rõ ràng. Đây là văn kiện hôm qua em lấy từ chỗ Lữ đoàn trưởng.” An Hinh Duyệt nói, cầm một tập văn kiện trên bàn đưa cho anh.
Bởi vì cô hiểu Sở4Lạc Ninh, cho nên không cần sở Lạc Ninh mở miệng, cô đã biết mối thù này, Sở Lạc Ninh chắc chắn sẽ “báo đáp” đầy đủ.
Sở Lạc Ninh nhìn tập văn kiện đã được mở ra đặt trước mặt mình. Sở Lạc Ninh9ngẩng đầu nhìn An Hinh Duyệt, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô, “Mấy hôm nữa, đi cùng anh tới nhà Ăng-Ten.” Cơ thể anh hiện tại hoàn toàn không thể cử động được, đi đường cũng là cả một vấn đề, anh vẫn tự biết được điều này. An Hinh Duyệt khựng lại, vốn định nói Lữ đoàn trưởng Liễu đã cho người qua đó rồi, nhưng nghĩ tới điều gì đó, sau cùng vẫn gật đầu. Sở Lạc Ninh siết chặt bàn tay của An Hinh Duyệt, trầm giọng nói, “Xin lỗi, lại làm em phải lo lắng rồi.” “Câu này anh nên nói với bác gái.” An Hinh Duyệt hất tay anh ra, cầm phần cháo trên bàn, “Ăn chút gì đó đi.”
Sở Lạc Ninh khẽ cười, nhìn cô gái trước mặt mình.
An Hinh Duyệt giúp anh ăn chút cháo, khi anh ăn được kha khá rồi mới nói, “Em muốn gia nhập cùng các anh.”
“Khụ khụ khụ...” Sở Lạc Ninh phun luôn ngụm cháo cuối cùng ra ngoài, bởi vì động phải vết thương nên lúc này mồ hôi lạnh trên đầu anh túa ra.
An Hinh Duyệt vội vươn tay định ấn chuông trên đầu giường, nhưng Sở Lạc Ninh đã giữ tay cô lại.
Sở Lạc Ninh chờ cho cơn đau của mình dịu bớt mới nhìn An Hinh Duyệt với vẻ không thể tin nổi, “Em quậy gì thế?”
“Em không quậy gì cả, các anh đang thiếu người làm công tác thông tin liên lạc.” An Hinh Duyệt vội vàng nói.
“Chính anh này.” Sở Lạc Ninh trầm giọng nói, “Đừng quậy nữa, đi làm nghiên cứu tâm lý của em cho tử tế đi.”
“Nghiên cứu tâm lý cũng cần dùng vào thực chiến, cho nên đây cũng coi như một phần công việc của em.” An Hinh Duyệt như tìm được lý do, vội vàng đáp trả. Sở Lạc Ninh: “...”
Cho nên, anh tự đưa cho cô một con dao, chém luôn cho mình một nhát.
“Vết thương của anh đau quá, anh ngủ một lát đã.” Sở Lạc Ninh quyết định lẩn tránh một cách không có tiền đồ. An Hinh Duyệt nhìn anh bằng ánh mắt giá lạnh như mùa đông.
Sở Lạc Ninh: “...”
Sở Lạc Ninh thở dài, anh nói, “Em đi theo, anh sẽ phân tâm, đến lúc đó lại càng phiền hơn, đừng nói đến chuyện coi em như lính liên lạc gì gì đó, em thừa biết anh không làm được.”
Sở Lạc Ninh nói rất nghiêm túc, đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh không thể đồng ý.
An Hinh Duyệt khẽ mím môi, không nói gì thêm. Sở Lạc Ninh thở hắt ra, coi như đã nói rõ ràng với cô rồi.
An Hinh Duyệt rầu rĩ đỡ anh nằm xuống, sau đó nói, “Em sẽ thuyết phục được anh.” “Khụ khụ... An Miên Miên, có phải em định chọc anh tức chết để thừa kế gia sản của anh không đấy hả?” Sở Lạc Ninh tức giận, cô gái này sao cứng đầu thế, nói thế nào cũng không được?
Rốt cuộc còn muốn anh nói gì đây?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook