Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-555
Chương 555: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[124]
Sở Lạc Nhất cười khanh khách. Cô có thể tưởng tượng ra mặt mũi Cổ Tĩ Thành bây giờ đang có màu gì.
Điện thoại bị cúp ngang chừng một lần nữa. Sở Lạc Nhất khựng lại. Anh đẹp trai kiêu ngạo nhà cổ rất thích ngắt máy giữa chừng.
May mà cô3rộng lượng, chứ đàn ông con trai mà thế này mà gặp người phụ nữ khác chắc người ta đã nổi quạu lên rồi. Sở Lạc Nhất còn đang nghĩ ngợi thì Cố Tỉ Thành đã liên tục gửi cho cổ mười mấy tấm ảnh, toàn là ảnh chụp con trai0cô lúc đang ngủ. Anh bạn nhỏ này ôm gối đầu của ba, hai cái chân nhỏ đang dang ra, mà ông ba ruột xấu tính như anh cố ý tụt quần của thằng bé xuống. Sở Lạc Nhất: “...”
[Lạc Thần: Em save ảnh lại rồi, đợi khi con trai anh5lớn, nhất định phải nói cho nó biết ba nó là một tên biến thái.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: ...)
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đậu, quá thời gian thu hồi tin nhắn rồi, không phải có thể thu hồi trong hai phút sao?] [Lạc Thần: Ha ha ha ha, đúng vậy,4đề phòng anh thu hồi tin nhắn nên cố tình để quá hai phút mới nói đó.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em là vợ anh đấy.] [Lạc Thần: Tất nhiên phải thế, vợ bé mà anh nuôi chắc chắn không dám làm thế này đâu.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Biến9đi ngủ đi.] [Lạc Thần: Được thôi, anh đẹp trai quỳ ngoan nha.] Nhìn meme mà Cố Tỉ Thành gửi tới, Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt thoát ra khỏi QQ, sau đó dự tính đi ngủ, ngày mai còn phải đánh trận nữa nè. Cố Tỉ Thành đặt điện thoại xuống, có lòng tốt chỉnh lại quần ngủ cho con trai, sờ sờ bắp chân ấm áp của thằng bé, xem ra sắp đến hè rồi. Cố Tỉ Thành kéo chăn lại, cẩn thận đắp ngay ngắn cho con trai, sau đó cúi đầu hôn lên trán thằng bé. Sở Lạc Nhất hẹn Cảnh Hân ra ngoài, nói rằng muốn cô đi xem màu vẽ cùng mình.
Vì thời gian này Sở Lạc Nhất giúp đỡ cô rất nhiều nên Cảnh Hân không hề phản đối. Hơn nữa Cảnh Hân quen đường ở thành phố B hơn Sở Lạc Nhất nhiều, cô biết đi đâu mới mua được màu vẽ tốt.
Chỉ có điều, Cảnh Hân không ngờ rằng, lúc Sở Lạc Nhất đi đón cô còn dẫn theo cả Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần nhìn Cảnh Hân đeo kính đen lên xe, quay đầu nhoài người qua lưng ghế nói chuyện với cô, “Cô còn sống thật à.” Sở Lạc Nhất đẩy Lục Tư Thần một cái để cô ngồi nghiêm chỉnh lại, “Cô không thể nói năng như người bình thường được hả?” “Cô ấy không phải là ma đấy chứ?” Lục Tư Thần xì một tiếng. Sở Lạc Nhất: “...”
Không biết có bị khùng cỡ nào mà lại đi gọi Lục Tư Thần về đây.
Nhưng Cảnh Hân vẫn rất tự nhiên, chắc vì hiểu tính cách của Lục Tư Thần, cho nên chẳng hề tức giận.
“Tư Thần, lâu rồi không gặp.” Cảnh Hân lễ độ cất tiếng chào. “Ôi, đừng làm như thể chúng ta có quen biết chứ.” Lục Tư Thần xì một tiếng. Sở Lạc Nhất cầm túi đồ ăn vặt ở phía trước đập vào người cô, “Cô im đi giùm tôi với.” “Cô lái xe cho cẩn thận đi, tính mạng chị đây quý giá lắm, cô đền nổi không?” Lục Tư Thần tóm được túi đồ ăn vặt, phản bác một câu. “Tôi nhổ vào, anh đẹp trai nhà tôi chẳng thèm, cố đáng tiền á? Tiền âm phủ hả?” Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng. “Anh đẹp trai nhà cô mới là kẻ không đáng một xu, không đúng à? Chồng tôi là người có văn hóa, ai như nhà cô, một anh lính già tệ lậu.” Cảnh Hân ngồi phía sau yên lặng nghe họ đấu võ mồm. Trong mắt họ, Lục Tư Thần là một người kiêu ngạo và lạnh lùng. Cô ấy còn nói với Tây Tây được vài câu chứ chẳng thèm để tâm tới người khác. Cho nên Cổ Tịch Nguyệt và đám bạn của cô ta thích nói xấu sau lưng Lục Tư Thần, chế cô ấy tính tình kỳ quặc, chẳng trách mẹ cô ấy không cần cô ấy. Những câu này Lục Tư Thần đều biết cả, cho nên mới thường xuyên đánh lộn với Cổ Tịch Nguyệt.
Nhưng lần nào người thua cũng là Cổ Tịch Nguyệt.
Bây giờ nghe hai người nói chuyện, Cảnh Hân có phần hâm mộ tình bạn của họ, đây là điều mà trước giờ cô chưa từng có.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất cười khanh khách. Cô có thể tưởng tượng ra mặt mũi Cổ Tĩ Thành bây giờ đang có màu gì.
Điện thoại bị cúp ngang chừng một lần nữa. Sở Lạc Nhất khựng lại. Anh đẹp trai kiêu ngạo nhà cổ rất thích ngắt máy giữa chừng.
May mà cô3rộng lượng, chứ đàn ông con trai mà thế này mà gặp người phụ nữ khác chắc người ta đã nổi quạu lên rồi. Sở Lạc Nhất còn đang nghĩ ngợi thì Cố Tỉ Thành đã liên tục gửi cho cổ mười mấy tấm ảnh, toàn là ảnh chụp con trai0cô lúc đang ngủ. Anh bạn nhỏ này ôm gối đầu của ba, hai cái chân nhỏ đang dang ra, mà ông ba ruột xấu tính như anh cố ý tụt quần của thằng bé xuống. Sở Lạc Nhất: “...”
[Lạc Thần: Em save ảnh lại rồi, đợi khi con trai anh5lớn, nhất định phải nói cho nó biết ba nó là một tên biến thái.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: ...)
[Anh đẹp trai nhà giàu: Đậu, quá thời gian thu hồi tin nhắn rồi, không phải có thể thu hồi trong hai phút sao?] [Lạc Thần: Ha ha ha ha, đúng vậy,4đề phòng anh thu hồi tin nhắn nên cố tình để quá hai phút mới nói đó.]
[Anh đẹp trai nhà giàu: Em là vợ anh đấy.] [Lạc Thần: Tất nhiên phải thế, vợ bé mà anh nuôi chắc chắn không dám làm thế này đâu.] [Anh đẹp trai nhà giàu: Biến9đi ngủ đi.] [Lạc Thần: Được thôi, anh đẹp trai quỳ ngoan nha.] Nhìn meme mà Cố Tỉ Thành gửi tới, Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt thoát ra khỏi QQ, sau đó dự tính đi ngủ, ngày mai còn phải đánh trận nữa nè. Cố Tỉ Thành đặt điện thoại xuống, có lòng tốt chỉnh lại quần ngủ cho con trai, sờ sờ bắp chân ấm áp của thằng bé, xem ra sắp đến hè rồi. Cố Tỉ Thành kéo chăn lại, cẩn thận đắp ngay ngắn cho con trai, sau đó cúi đầu hôn lên trán thằng bé. Sở Lạc Nhất hẹn Cảnh Hân ra ngoài, nói rằng muốn cô đi xem màu vẽ cùng mình.
Vì thời gian này Sở Lạc Nhất giúp đỡ cô rất nhiều nên Cảnh Hân không hề phản đối. Hơn nữa Cảnh Hân quen đường ở thành phố B hơn Sở Lạc Nhất nhiều, cô biết đi đâu mới mua được màu vẽ tốt.
Chỉ có điều, Cảnh Hân không ngờ rằng, lúc Sở Lạc Nhất đi đón cô còn dẫn theo cả Lục Tư Thần.
Lục Tư Thần nhìn Cảnh Hân đeo kính đen lên xe, quay đầu nhoài người qua lưng ghế nói chuyện với cô, “Cô còn sống thật à.” Sở Lạc Nhất đẩy Lục Tư Thần một cái để cô ngồi nghiêm chỉnh lại, “Cô không thể nói năng như người bình thường được hả?” “Cô ấy không phải là ma đấy chứ?” Lục Tư Thần xì một tiếng. Sở Lạc Nhất: “...”
Không biết có bị khùng cỡ nào mà lại đi gọi Lục Tư Thần về đây.
Nhưng Cảnh Hân vẫn rất tự nhiên, chắc vì hiểu tính cách của Lục Tư Thần, cho nên chẳng hề tức giận.
“Tư Thần, lâu rồi không gặp.” Cảnh Hân lễ độ cất tiếng chào. “Ôi, đừng làm như thể chúng ta có quen biết chứ.” Lục Tư Thần xì một tiếng. Sở Lạc Nhất cầm túi đồ ăn vặt ở phía trước đập vào người cô, “Cô im đi giùm tôi với.” “Cô lái xe cho cẩn thận đi, tính mạng chị đây quý giá lắm, cô đền nổi không?” Lục Tư Thần tóm được túi đồ ăn vặt, phản bác một câu. “Tôi nhổ vào, anh đẹp trai nhà tôi chẳng thèm, cố đáng tiền á? Tiền âm phủ hả?” Sở Lạc Nhất “hờ” một tiếng. “Anh đẹp trai nhà cô mới là kẻ không đáng một xu, không đúng à? Chồng tôi là người có văn hóa, ai như nhà cô, một anh lính già tệ lậu.” Cảnh Hân ngồi phía sau yên lặng nghe họ đấu võ mồm. Trong mắt họ, Lục Tư Thần là một người kiêu ngạo và lạnh lùng. Cô ấy còn nói với Tây Tây được vài câu chứ chẳng thèm để tâm tới người khác. Cho nên Cổ Tịch Nguyệt và đám bạn của cô ta thích nói xấu sau lưng Lục Tư Thần, chế cô ấy tính tình kỳ quặc, chẳng trách mẹ cô ấy không cần cô ấy. Những câu này Lục Tư Thần đều biết cả, cho nên mới thường xuyên đánh lộn với Cổ Tịch Nguyệt.
Nhưng lần nào người thua cũng là Cổ Tịch Nguyệt.
Bây giờ nghe hai người nói chuyện, Cảnh Hân có phần hâm mộ tình bạn của họ, đây là điều mà trước giờ cô chưa từng có.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com