Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-563
Chương 563: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[132]
“Sao thế?” Cổ TỶ Thành không ở thành phố B nên không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Sở Lạc Nhất nghĩ một hồi sau đó kể cho anh nghe về chuyện của mình. Cố Tỉ Thành ăn xong đang gọt vỏ hoa3quả cho Sở Lạc Nhất, nghe thấy chuyện này xong liền khựng lại, “Còn có cả vụ đó nữa cơ à?”
“Chắc anh không biết chuyện trước đây Cổ Tịch Nguyệt luôn dùng tranh của Cảnh Hân đâu nhỉ, sau đó lúc bị người ta0chỉ ra còn vu oan ngược lại Cảnh Hân, nói cô ấy sao chép tranh của cô ta nữa cơ.” Sở Lạc Nhất cau mày nói.
“Làm vậy thì thật đáng quá.” Cố Tỉ Thành nói tiếp, “Chuyện này không còn là việc trả lại5công bằng cho Cảnh Hân nữa, cô ta làm vậy là vi phạm pháp luật rồi.” Sở Lạc Nhất gật đầu lia lịa, “Nhưng em không biết là ai cho cô ta cái dũng khí khiến cô ta cho rằng chắc chắn Cảnh Hân4sẽ không thể làm gì cô ta, cho nên lần này cô ta lại cắn ngược lại bạn của Cảnh Hân, điều đó mới khiến Cảnh Hân nổi cơn tam bành lên đấy.” Cổ Tỉ Thành gọt táo cắt thành miếng nhỏ bỏ vào9đĩa cho Sở Lạc Nhất, “Anh sẽ bảo Hải Dương về giúp em chuyện này, Hải Dương là con trai của chú Văn, giờ đang du học ở Mỹ, cậu ấy học ngành luật.”
Sở Lạc Nhất “ồ” một tiếng, Cố Tỉ Thành xoa đầu cô rồi đi vào nhà tắm.
Rửa tay xong đi ra, anh nhìn chiếc giường cho người nhà bệnh nhân ở bên cạnh, “Em ngủ một lát đi, mai còn phải lái xe về nữa.” “Em không ngủ được, em muốn nói chuyện với anh.” Sở Lạc Nhất vừa ăn hoa quả vừa nói. Cố Tỉ Thành lau sạch tay, gật đầu ngồi xuống cạnh cô, “Anh thừa nhận là anh cũng có lỗi trong chuyện của Cảnh Hân. Nếu năm đó lúc trở về anh chịu để tâm hơn một chút thì có lẽ chuyện này cũng sẽ không dây dưa tới nhiều năm như vậy.”
“Hôm đó em mắng anh chẳng qua là vì lúc đó em đang bị tức quá thối, sao anh vẫn còn để trong lòng vậy, vụ này đâu liên quan gì đến anh đâu cơ chứ. Hơn nữa người bị tổn thương là Tây Tây, anh chỉ cần biết tìm được hung thủ rồi thôi, không cần phải nghĩ nhiều làm gì.” Sở Lạc Nhất cúi đầu, thỏ thẻ, “Em nhận sai, hôm đó em không nên vì người ngoài mà mắng anh, anh mới là ông xã của em cơ mà.” Cổ TỶ Thành nghe thấy vợ nói vậy liền xoa đầu cô, sau đó lại cười đáp: “Sao em lại dễ thương thế hả?” “Vì em ăn “dễ thương” để lớn mà.” Sở Lạc Nhất cười tươi rói đáp lại.
Cố Tỉ Thành ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng rồi lại đặt một nụ hôn lên trán cô. “Lại nói đến chuyện ăn gì để lớn, anh nhớ hồi còn nhỏ, chú Văn hay nói với anh là ba anh ăn “tìm chết” để lớn.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói. Sở Lạc Nhất: “...”
Cô cứ tưởng ba chồng cô ăn bom để lớn chứ. Không ngờ lại là một người thích gây chuyện, ăn “tìm chết” để lớn. “Gia cảnh của Cổ Tịch Nguyệt không tính là sạch sẽ, lúc các em đấu với cô ta thì chú ý cẩn thận một chút. Quỷ Quỷ thì em cứ để nó ở lại chỗ ba mẹ đi, có ba anh ở đó, cho cô ta mấy chục cái lá gan cô ta cũng không dám ra tay ở Cố Viên.” Cổ Tỉ Thành dặn dò.
“Em cũng sợ ba anh lắm nè.” Sở Lạc Nhất ăn ngay nói thật, “Tuy ba em rất nguy hiểm nhưng lúc muốn để anh sợ ít ra ông còn cười.” Cố Tỉ Thành nghĩ đến người ba vợ kiêm chức sư phụ của mình, cả người bỗng run lên.
“Không sao đâu, mẹ anh thương em thể, ba anh không dám làm gì em đâu.” Cố Tỉ Thành an ủi, “Ngay đến cả ba cả bà của ba anh mà ba anh còn phù nữa là, phũ em cũng không sao. Trên đời này người không bị ông ấy phũ chỉ có mẹ anh và con gái của ông ấy thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Sao thế?” Cổ TỶ Thành không ở thành phố B nên không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Sở Lạc Nhất nghĩ một hồi sau đó kể cho anh nghe về chuyện của mình. Cố Tỉ Thành ăn xong đang gọt vỏ hoa3quả cho Sở Lạc Nhất, nghe thấy chuyện này xong liền khựng lại, “Còn có cả vụ đó nữa cơ à?”
“Chắc anh không biết chuyện trước đây Cổ Tịch Nguyệt luôn dùng tranh của Cảnh Hân đâu nhỉ, sau đó lúc bị người ta0chỉ ra còn vu oan ngược lại Cảnh Hân, nói cô ấy sao chép tranh của cô ta nữa cơ.” Sở Lạc Nhất cau mày nói.
“Làm vậy thì thật đáng quá.” Cố Tỉ Thành nói tiếp, “Chuyện này không còn là việc trả lại5công bằng cho Cảnh Hân nữa, cô ta làm vậy là vi phạm pháp luật rồi.” Sở Lạc Nhất gật đầu lia lịa, “Nhưng em không biết là ai cho cô ta cái dũng khí khiến cô ta cho rằng chắc chắn Cảnh Hân4sẽ không thể làm gì cô ta, cho nên lần này cô ta lại cắn ngược lại bạn của Cảnh Hân, điều đó mới khiến Cảnh Hân nổi cơn tam bành lên đấy.” Cổ Tỉ Thành gọt táo cắt thành miếng nhỏ bỏ vào9đĩa cho Sở Lạc Nhất, “Anh sẽ bảo Hải Dương về giúp em chuyện này, Hải Dương là con trai của chú Văn, giờ đang du học ở Mỹ, cậu ấy học ngành luật.”
Sở Lạc Nhất “ồ” một tiếng, Cố Tỉ Thành xoa đầu cô rồi đi vào nhà tắm.
Rửa tay xong đi ra, anh nhìn chiếc giường cho người nhà bệnh nhân ở bên cạnh, “Em ngủ một lát đi, mai còn phải lái xe về nữa.” “Em không ngủ được, em muốn nói chuyện với anh.” Sở Lạc Nhất vừa ăn hoa quả vừa nói. Cố Tỉ Thành lau sạch tay, gật đầu ngồi xuống cạnh cô, “Anh thừa nhận là anh cũng có lỗi trong chuyện của Cảnh Hân. Nếu năm đó lúc trở về anh chịu để tâm hơn một chút thì có lẽ chuyện này cũng sẽ không dây dưa tới nhiều năm như vậy.”
“Hôm đó em mắng anh chẳng qua là vì lúc đó em đang bị tức quá thối, sao anh vẫn còn để trong lòng vậy, vụ này đâu liên quan gì đến anh đâu cơ chứ. Hơn nữa người bị tổn thương là Tây Tây, anh chỉ cần biết tìm được hung thủ rồi thôi, không cần phải nghĩ nhiều làm gì.” Sở Lạc Nhất cúi đầu, thỏ thẻ, “Em nhận sai, hôm đó em không nên vì người ngoài mà mắng anh, anh mới là ông xã của em cơ mà.” Cổ TỶ Thành nghe thấy vợ nói vậy liền xoa đầu cô, sau đó lại cười đáp: “Sao em lại dễ thương thế hả?” “Vì em ăn “dễ thương” để lớn mà.” Sở Lạc Nhất cười tươi rói đáp lại.
Cố Tỉ Thành ngồi xuống cạnh cô, ôm cô vào lòng rồi lại đặt một nụ hôn lên trán cô. “Lại nói đến chuyện ăn gì để lớn, anh nhớ hồi còn nhỏ, chú Văn hay nói với anh là ba anh ăn “tìm chết” để lớn.” Cố Tỉ Thành nghiêm túc nói. Sở Lạc Nhất: “...”
Cô cứ tưởng ba chồng cô ăn bom để lớn chứ. Không ngờ lại là một người thích gây chuyện, ăn “tìm chết” để lớn. “Gia cảnh của Cổ Tịch Nguyệt không tính là sạch sẽ, lúc các em đấu với cô ta thì chú ý cẩn thận một chút. Quỷ Quỷ thì em cứ để nó ở lại chỗ ba mẹ đi, có ba anh ở đó, cho cô ta mấy chục cái lá gan cô ta cũng không dám ra tay ở Cố Viên.” Cổ Tỉ Thành dặn dò.
“Em cũng sợ ba anh lắm nè.” Sở Lạc Nhất ăn ngay nói thật, “Tuy ba em rất nguy hiểm nhưng lúc muốn để anh sợ ít ra ông còn cười.” Cố Tỉ Thành nghĩ đến người ba vợ kiêm chức sư phụ của mình, cả người bỗng run lên.
“Không sao đâu, mẹ anh thương em thể, ba anh không dám làm gì em đâu.” Cố Tỉ Thành an ủi, “Ngay đến cả ba cả bà của ba anh mà ba anh còn phù nữa là, phũ em cũng không sao. Trên đời này người không bị ông ấy phũ chỉ có mẹ anh và con gái của ông ấy thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com