Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-565
Chương 565: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[134]
“Dạo gần đây đừng để Tây Tây động vào điện thoại, tôi sợ sẽ có người làm phiền con bé.” Cố Tỉ Thành dặn dò.
“Biết rồi.” Viên Mặc đáp lời xong liền dập máy luôn.3Sau khi dập máy, Cổ Tỉ Thành quay lại nhìn hai mẹ con đang ngủ, cuối cùng cất điện thoại đi, quay trở lại phòng bệnh. Nửa đêm Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh lại hai lần,0lần nào cũng cũng là quấy tỉnh, không thì vì khó chịu, thế là Cố Tỉ Thành phải ôm nhóc tới sáng. Nhóc con bị ốm nên cũng rất nhõng nhẽo, cứ đặt xuống là5khóc, cuối cùng được Cổ Tỉ Thành bể đi đi lại lại trong phòng. Sở Lạc Nhất sốt ruột đến mức giậm chân, chỉ muốn đập thằng nhóc này, nhưng Cố Tỉ Thành lại cứ4bao che cho con trai bảo bối nhà mình, “Gỗ mấy trăm cân anh còn vác được cả đêm, thằng bé nặng có bao nhiêu đâu chứ, không sao, em cứ ngủ tiếp đi.” Không9biết nhóc con có tỉnh không mà cứ rấm rứt trong lòng ba suốt. Thể là nửa đêm còn lại, Sở Lạc Nhất liền ngồi trên giường chống cằm nhìn con trai thành tinh của mình, xem xem rốt cuộc thằng bé có thể làm đến mức nào. Trước đây những lúc ở bên cô, chưa bao giờ thấy nó như thế cả. Cổ Tỉ Thành thật sự đã bế thằng bé cả đêm, không biết là nhóc biết hay thế nào mà chỉ cần đặt xuống là khóc ầm lên, kể cả Cố Tỉ Thành có bể nhóc đứng cũng vẫn khóc. Trời vừa sáng, Tiểu Mã đã đến đóng Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành đợi bác sĩ kiểm tra cho Tiểu Quỷ Quỷ xong, xác định đã hạ sốt, chỉ cần truyền nước thêm một ngày là ổn.
Sở Lạc Nhất đón lấy con trai, “Anh đi đi, em chờ con truyền nước xong sẽ đưa thằng bé về.”.
Kết quả Sở Lạc Nhất vừa đón lấy con trai, còn chưa kịp ôm vào lòng thì nhóc con đã òa khóc, với tay đòi quay lại với ba. Cố Tỉ Thành bể nhóc, vỗ lên tấm lưng bé nhỏ. Nhóc ôm chặt lấy cổ ba, cái đầu nhỏ gục xuống vai anh rồi mới không khóc nữa.
Sở Lạc Nhất: “...”
Halo?
Con trai, con đang làm cái quái gì vậy? “Thằng bé này bám ba nó thật đấy.” Bác sĩ cười nói.
Sở Lạc Nhất giậm chân, bám cái lông, Cố Tỉ Thành sắp phải đi rồi, Tiểu Mã người ta vẫn còn đang chờ ở ngoài kia kìa.
Cố Tỉ Thành cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm con trai đi tới đi lui.
Tiểu Mã đứng ngoài cửa cũng rất khó xử. Tới chín rưỡi, cậu ta không thể không nhắc nhở, “Lữ đoàn trưởng Cổ, không kịp nữa rồi.”
Sở Lạc Nhất liền bể luôn thằng nhóc lại, Tiểu Quỷ Quỷ lập tức khóc toáng lên, bàn tay nhỏ cứ với tìm ba. Sở Lạc Nhất giữ hai tay nhóc lại, “Anh đi đi, không thấy anh là thằng bé sẽ nín ngay thôi.”
Cố Tỉ Thành nhíu mày nhìn con trai vẫn đang nhào tới, vừa khóc vừa gọi ba, anh ôm hai mẹ con rồi mới rời đi.
“Ba ơi, ba ơi!” Tiểu Quỷ Quỷ với tay ra cửa, gọi đến khàn cả cổ. Cổ TỶ Thành sải bước lớn rời đi, tiếng khóc của con trai cũng xa dần. Tiểu Mã phải chạy mới đuổi theo được bước chân anh, trong lòng cũng không khỏi thương xót Tiểu Quỷ Quỷ. Nhưng chiều nay Lữ đoàn trưởng còn phải nghiệm thu kết quả huấn luyện của một cơ sở, anh phải đích thân tổ chức, không đi không được. Lúc hai người lên xe, thật ra cũng không còn nghe thấy tiếng khóc của nhóc con nữa, nhưng Cố Tỉ Thành cảm thấy âm thanh đó vẫn văng vẳng bên tai mình. “Lữ đoàn trưởng Cổ, quần áo của anh tôi để phía sau.” Tiểu Mã cất tiếng nhắc nhở, “Hay chúng ta quay lại xem thằng bé thế nào?”
“Lái xe đi.” Cố Tỉ Thành hít sâu, nếu quay lại anh sợ mình lại càng không nỡ đi.
Tiểu Mã khẽ thở dài, sau đó khởi động xe rời khu bệnh viện quân khu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Dạo gần đây đừng để Tây Tây động vào điện thoại, tôi sợ sẽ có người làm phiền con bé.” Cố Tỉ Thành dặn dò.
“Biết rồi.” Viên Mặc đáp lời xong liền dập máy luôn.3Sau khi dập máy, Cổ Tỉ Thành quay lại nhìn hai mẹ con đang ngủ, cuối cùng cất điện thoại đi, quay trở lại phòng bệnh. Nửa đêm Tiểu Quỷ Quỷ tỉnh lại hai lần,0lần nào cũng cũng là quấy tỉnh, không thì vì khó chịu, thế là Cố Tỉ Thành phải ôm nhóc tới sáng. Nhóc con bị ốm nên cũng rất nhõng nhẽo, cứ đặt xuống là5khóc, cuối cùng được Cổ Tỉ Thành bể đi đi lại lại trong phòng. Sở Lạc Nhất sốt ruột đến mức giậm chân, chỉ muốn đập thằng nhóc này, nhưng Cố Tỉ Thành lại cứ4bao che cho con trai bảo bối nhà mình, “Gỗ mấy trăm cân anh còn vác được cả đêm, thằng bé nặng có bao nhiêu đâu chứ, không sao, em cứ ngủ tiếp đi.” Không9biết nhóc con có tỉnh không mà cứ rấm rứt trong lòng ba suốt. Thể là nửa đêm còn lại, Sở Lạc Nhất liền ngồi trên giường chống cằm nhìn con trai thành tinh của mình, xem xem rốt cuộc thằng bé có thể làm đến mức nào. Trước đây những lúc ở bên cô, chưa bao giờ thấy nó như thế cả. Cổ Tỉ Thành thật sự đã bế thằng bé cả đêm, không biết là nhóc biết hay thế nào mà chỉ cần đặt xuống là khóc ầm lên, kể cả Cố Tỉ Thành có bể nhóc đứng cũng vẫn khóc. Trời vừa sáng, Tiểu Mã đã đến đóng Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành đợi bác sĩ kiểm tra cho Tiểu Quỷ Quỷ xong, xác định đã hạ sốt, chỉ cần truyền nước thêm một ngày là ổn.
Sở Lạc Nhất đón lấy con trai, “Anh đi đi, em chờ con truyền nước xong sẽ đưa thằng bé về.”.
Kết quả Sở Lạc Nhất vừa đón lấy con trai, còn chưa kịp ôm vào lòng thì nhóc con đã òa khóc, với tay đòi quay lại với ba. Cố Tỉ Thành bể nhóc, vỗ lên tấm lưng bé nhỏ. Nhóc ôm chặt lấy cổ ba, cái đầu nhỏ gục xuống vai anh rồi mới không khóc nữa.
Sở Lạc Nhất: “...”
Halo?
Con trai, con đang làm cái quái gì vậy? “Thằng bé này bám ba nó thật đấy.” Bác sĩ cười nói.
Sở Lạc Nhất giậm chân, bám cái lông, Cố Tỉ Thành sắp phải đi rồi, Tiểu Mã người ta vẫn còn đang chờ ở ngoài kia kìa.
Cố Tỉ Thành cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm con trai đi tới đi lui.
Tiểu Mã đứng ngoài cửa cũng rất khó xử. Tới chín rưỡi, cậu ta không thể không nhắc nhở, “Lữ đoàn trưởng Cổ, không kịp nữa rồi.”
Sở Lạc Nhất liền bể luôn thằng nhóc lại, Tiểu Quỷ Quỷ lập tức khóc toáng lên, bàn tay nhỏ cứ với tìm ba. Sở Lạc Nhất giữ hai tay nhóc lại, “Anh đi đi, không thấy anh là thằng bé sẽ nín ngay thôi.”
Cố Tỉ Thành nhíu mày nhìn con trai vẫn đang nhào tới, vừa khóc vừa gọi ba, anh ôm hai mẹ con rồi mới rời đi.
“Ba ơi, ba ơi!” Tiểu Quỷ Quỷ với tay ra cửa, gọi đến khàn cả cổ. Cổ TỶ Thành sải bước lớn rời đi, tiếng khóc của con trai cũng xa dần. Tiểu Mã phải chạy mới đuổi theo được bước chân anh, trong lòng cũng không khỏi thương xót Tiểu Quỷ Quỷ. Nhưng chiều nay Lữ đoàn trưởng còn phải nghiệm thu kết quả huấn luyện của một cơ sở, anh phải đích thân tổ chức, không đi không được. Lúc hai người lên xe, thật ra cũng không còn nghe thấy tiếng khóc của nhóc con nữa, nhưng Cố Tỉ Thành cảm thấy âm thanh đó vẫn văng vẳng bên tai mình. “Lữ đoàn trưởng Cổ, quần áo của anh tôi để phía sau.” Tiểu Mã cất tiếng nhắc nhở, “Hay chúng ta quay lại xem thằng bé thế nào?”
“Lái xe đi.” Cố Tỉ Thành hít sâu, nếu quay lại anh sợ mình lại càng không nỡ đi.
Tiểu Mã khẽ thở dài, sau đó khởi động xe rời khu bệnh viện quân khu.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook