Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-580
Chương 580: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[149]
“Ở tuổi này Quỷ Quỷ không tính là lùn.” Diệp Ngữ Vi cười nói một câu: “Con với Tỉ Thành không lùn, chắc chắn Tiểu Quỷ Quỷ lớn lên còn cao hơn cả ba nó nữa.” “Đúng vậy.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa nói vừa lắc lắc cái “chân dài một mét tám” của mình muốn đá Sở Lạc Nhất một cái, ai ngờ lại3làm không nổi.
Sở Lạc Nhất cười ha hả rồi ăn miếng cơm cuối cùng: “Mẹ, con qua chỗ Lục Tư Thần trước, “chân dài một mét tám” phải ăn cơm ngoan nha, mẹ sẽ về ngay thôi.”
Tiểu Quỷ Quỷ dứt khoát làm mặt quỷ với mẹ mình rồi vẫy vẫy cái tay của mình: “Tạm biệt mẹ.” Sở Lạc Nhất đang đi đến nhà0của Lục Tư Thần thì nhận được tin nhắn của Kiều Vi Nhã. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Con bà nó, nghĩa là chị muốn em phải đích thân đi tìm bản thảo gốc của tạp chí sao?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị đây đã tạo dư luận miễn phí cho cưng rồi, giờ còn phải làm cả cái việc mất công5mất sức này nữa ấy hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cô gái, để chị nói cho cùng biết cưng làm như vậy là rất quá đáng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một người đêm qua đã đồng ý với chị rồi mà lại ngủ đến tận giờ này còn dám nói chị quá đáng hay sao?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ:4Cái chuyện tìm bản thảo này với em mà nói chẳng phải quá đơn giản hay sao?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ôi trời ơi, đơn giản sao chị không tự đi mà làm đi.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chỉ nói một câu thôi, em có yêu chị không? [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...] Sở Lạc Nhất thấy9Kiều Vị Nhã đang câm nín, nhất thời cô cảm thấy thật thoải mái.
Cho nên Sở Lạc Nhất vừa gọi điện thoại vừa tiếp tục đi đến nhà Lục Tư Thần. Lúc Sở Lạc Nhất đến nhà Lục Tư Thần không ngờ lại gặp được Cổ Tịch Nguyệt mà cô không thể nào thích nổi kia. Chuyện này khiến cô cảm thấy như thể Cổ Tịch Nguyệt vốn đang ở đây chờ cô.
Hôm nay Cổ Tịch Nguyệt không đi xe, cô ta mặc một bộ đồ công sở, trong tay cầm một cái túi xách, nhìn rất ra dáng con người. Sở Lạc Nhất chỉ mặc một bộ đồ ở nhà, chân còn đang đi dép kẹp nhưng cô vốn cao hơn Cổ Tịch Nguyệt rất nhiều nên dù chỉ đi dép thì hiện tại Sở Lạc Nhất vẫn cao hơn cô ta một chút. “Có việc gì à?” Sở Lạc Nhất không lạnh không nóng hỏi.
“Chẳng qua tôi cảm thấy có lẽ em dầu có hiểu lầm gì đó với tôi.” Cổ Tịch Nguyệt vẫn duy trì nụ cười mỉm của cô ta.
Sở Lạc Nhất khẽ nhếch môi nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình: “Cũng có thể! Thế nhưng nếu như bản thân chưa từng làm việc gì thì sao cô lại phải sợ?” Sở Lạc Nhất cười nói: “Thật ra tôi cũng chỉ là một người ngoài trong chuyện này. Chuyện của các người không liên quan đến tôi, nhưng mà nói thế nào thì tôi cũng đâu thể để kẻ đã hại Tây Tây năm đó cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đúng không? Nếu như chuyện này không liên quan gì đến cô Cổ thì cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Cổ Tịch Nguyệt siết chặt nắm tay nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của Sở Lạc Nhất, sắc mặt cô ta càng trở nên âm trầm. Lúc Sở Lạc Nhất đi đến nhà họ Lục, Lục Tư Thần đang ôm mèo của mình ngồi đờ ra trên ghế sofa còn Cảnh Hân đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. “Làm cái gì thế?” Sở Lạc Nhất đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Thần. “Đang suy nghĩ một việc.” Lục Tư Thần nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất. “Ui chao, vẫn có chuyện mà cô không rõ ràng rành mạch được cơ à, đúng là hiếm thấy đấy.” Sở Lạc Nhất nói.
“Cô nói xem Cổ Tỉ Thành bị mù đúng không? Sao anh ấy lại đi coi trọng một người như cô được nhỉ?” Lục Tư Thần tò mò hỏi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất dứt khoát quăng một ánh mắt tự mình biết mình đi cho Lục Tư Thần rồi cười lạnh: “Cái này chứng tỏ ánh mắt của anh ấy rất tốt nên mới không coi trọng cô đó.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Ở tuổi này Quỷ Quỷ không tính là lùn.” Diệp Ngữ Vi cười nói một câu: “Con với Tỉ Thành không lùn, chắc chắn Tiểu Quỷ Quỷ lớn lên còn cao hơn cả ba nó nữa.” “Đúng vậy.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa nói vừa lắc lắc cái “chân dài một mét tám” của mình muốn đá Sở Lạc Nhất một cái, ai ngờ lại3làm không nổi.
Sở Lạc Nhất cười ha hả rồi ăn miếng cơm cuối cùng: “Mẹ, con qua chỗ Lục Tư Thần trước, “chân dài một mét tám” phải ăn cơm ngoan nha, mẹ sẽ về ngay thôi.”
Tiểu Quỷ Quỷ dứt khoát làm mặt quỷ với mẹ mình rồi vẫy vẫy cái tay của mình: “Tạm biệt mẹ.” Sở Lạc Nhất đang đi đến nhà0của Lục Tư Thần thì nhận được tin nhắn của Kiều Vi Nhã. [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Con bà nó, nghĩa là chị muốn em phải đích thân đi tìm bản thảo gốc của tạp chí sao?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Chị đây đã tạo dư luận miễn phí cho cưng rồi, giờ còn phải làm cả cái việc mất công5mất sức này nữa ấy hả?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Cô gái, để chị nói cho cùng biết cưng làm như vậy là rất quá đáng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Một người đêm qua đã đồng ý với chị rồi mà lại ngủ đến tận giờ này còn dám nói chị quá đáng hay sao?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ:4Cái chuyện tìm bản thảo này với em mà nói chẳng phải quá đơn giản hay sao?] [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Ôi trời ơi, đơn giản sao chị không tự đi mà làm đi.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chỉ nói một câu thôi, em có yêu chị không? [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: ...] Sở Lạc Nhất thấy9Kiều Vị Nhã đang câm nín, nhất thời cô cảm thấy thật thoải mái.
Cho nên Sở Lạc Nhất vừa gọi điện thoại vừa tiếp tục đi đến nhà Lục Tư Thần. Lúc Sở Lạc Nhất đến nhà Lục Tư Thần không ngờ lại gặp được Cổ Tịch Nguyệt mà cô không thể nào thích nổi kia. Chuyện này khiến cô cảm thấy như thể Cổ Tịch Nguyệt vốn đang ở đây chờ cô.
Hôm nay Cổ Tịch Nguyệt không đi xe, cô ta mặc một bộ đồ công sở, trong tay cầm một cái túi xách, nhìn rất ra dáng con người. Sở Lạc Nhất chỉ mặc một bộ đồ ở nhà, chân còn đang đi dép kẹp nhưng cô vốn cao hơn Cổ Tịch Nguyệt rất nhiều nên dù chỉ đi dép thì hiện tại Sở Lạc Nhất vẫn cao hơn cô ta một chút. “Có việc gì à?” Sở Lạc Nhất không lạnh không nóng hỏi.
“Chẳng qua tôi cảm thấy có lẽ em dầu có hiểu lầm gì đó với tôi.” Cổ Tịch Nguyệt vẫn duy trì nụ cười mỉm của cô ta.
Sở Lạc Nhất khẽ nhếch môi nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt mình: “Cũng có thể! Thế nhưng nếu như bản thân chưa từng làm việc gì thì sao cô lại phải sợ?” Sở Lạc Nhất cười nói: “Thật ra tôi cũng chỉ là một người ngoài trong chuyện này. Chuyện của các người không liên quan đến tôi, nhưng mà nói thế nào thì tôi cũng đâu thể để kẻ đã hại Tây Tây năm đó cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật đúng không? Nếu như chuyện này không liên quan gì đến cô Cổ thì cô cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Cổ Tịch Nguyệt siết chặt nắm tay nhìn bóng lưng ngày càng xa dần của Sở Lạc Nhất, sắc mặt cô ta càng trở nên âm trầm. Lúc Sở Lạc Nhất đi đến nhà họ Lục, Lục Tư Thần đang ôm mèo của mình ngồi đờ ra trên ghế sofa còn Cảnh Hân đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng. “Làm cái gì thế?” Sở Lạc Nhất đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Lục Tư Thần. “Đang suy nghĩ một việc.” Lục Tư Thần nói rồi ngẩng đầu nhìn Sở Lạc Nhất. “Ui chao, vẫn có chuyện mà cô không rõ ràng rành mạch được cơ à, đúng là hiếm thấy đấy.” Sở Lạc Nhất nói.
“Cô nói xem Cổ Tỉ Thành bị mù đúng không? Sao anh ấy lại đi coi trọng một người như cô được nhỉ?” Lục Tư Thần tò mò hỏi.
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất dứt khoát quăng một ánh mắt tự mình biết mình đi cho Lục Tư Thần rồi cười lạnh: “Cái này chứng tỏ ánh mắt của anh ấy rất tốt nên mới không coi trọng cô đó.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook