Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-586
Chương 586: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [155]
Sở Lạc Nhất không nhìn di động ngay, cô cũng biết mình chỉ đang cố chấp kéo lấy một chút quan tâm đầy vẻ trẻ con, nhưng cô không muốn người khác nói Cố Tỉ Thành không tốt. 9 [Lục Tư Thần: Tôi không muốn nói cô đâu, cơ mà cô đang cố chấp níu kéo để chứng tỏ điều gì đây? Muốn nói cô cũng có một người đàn ông à?] [Tiểu Bất Điểm3là nữ vương: Chậc chậc chậc, mất bao lâu để tìm được một tấm hình này thế, gần năm năm rồi, thật muốn được ăn mừng với chị một lần.]
[Triệu mập: Làm sao mà nhìn lại thấy đau lòng thế này.] [Kẹo bông gòn: Chị chỉ nói một câu Cố Tỉ Thành nhà em không ở nhà thôi mà, em phản ứng hơi mạnh đấy.] Sở Lạc Nhất nhìn những phản hồi này không biết0liệu có phải vì bị người ta nhìn thấu suy nghĩ của mình hay không, cho nên lập tức xóa bài này đi.
Sau đó cô vứt di động sang một bên, Cổ Tỉ Thành là tình yêu của cô, anh yêu cô, chỉ là anh không có thời gian thôi, chỉ vậy thôi.
Mà bài đăng chỉ tồn tại năm phút đồng hồ của Sở Lạc Nhất đã bị Sở Lạc Ninh đang ở nhà với5An Hinh Duyệt chụp lại, sau đó gửi cho Cố Tỉ Thành.
[Sở Lạc Ninh: Cậu đã nói cho Bao Đậu biết chuyện diễn tập quân sự vào trung tuần tháng Bảy chưa?] Lúc này đương nhiên Cố Tỉ Thành sẽ không trả lời, bởi vì anh còn đang bận rộn.
Đến chiều, tin tức đã nóng đến độ toàn bộ thành phố B đã bắt đầu thảo phạt đến tòa soạn báo. Dù sao tạp chí4mà Cổ Tịch Nguyệt làm việc cũng là tòa soạn hàng đầu của thành phố B, hành vi lừa dối đại chúng như này tuyệt đối không được phép.
Chiều hôm đó Cổ Tịch Nguyệt tiếp nhận phỏng vấn, cô ta vẫn kiên trì nói mình bị vu oan. Sở Lạc Nhất ôm gối nhìn tin tức, xem Cổ Tịch Nguyệt phản bác như thế nào. [”Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm9gì đó, tôi sẽ cố gắng liên lạc với họ để làm rõ chuyện này, sau đó sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Cổ Tịch Nguyệt nghiêm trang nói.
“Nhưng lần này người công bố chuyện này chính là Kiều Vi Nhã, ai cũng biết từ trước tới nay cô ấy chỉ công bố tin tức xác thực.” “Hơn nữa đại sư Đàm Thần Tiêu cũng đã xác nhận chuyện những sản phẩm mà tạp chí dùng mười năm trước đều là tác phẩm của cô Cảnh Hân, cô nói sao về chuyện này?
“Hiện tại mọi người trên mạng rất quan tâm đến chuyện này, ngay cả diễn viên Triệu Tư Niệm cũng đã chia sẻ bài viết, xin hỏi cô có biết hay không?”] Sở Lạc Nhất cong khóe môi nhìn Cổ Tịch Nguyệt trả lời, để xem cô ta có thể nói được cái quỷ gì.
[”Về chuyện này tôi nghĩ mọi người nên biết, mười năm trước tôi mới bước chân vào tòa soạn, những vấn đề trước đó tôi thật sự không nhúng tay vào! Hơn nữa tôi không rõ vì sao cô Đàm lại nói như vậy. Tôi với Cảnh Hắn là bạn tốt nhưng tôi tuyệt đối không lấy trộm của cô ấy. Chuyện về có ý tưởng tương tự nhau là hoàn toàn dễ thấy, nếu như tôi thực sự sao chép thì chẳng phải năm đó Cảnh Hân nên đứng ra giải thích hay sao?]
Sở Lạc Nhất thấp giọng mắng một tiếng, không ngờ cô ta lại có thể để tiện đến nước này.
Sở Lạc Nhất ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Cảnh Hân: “Chẳng lẽ năm đó cô chẳng hề có ý làm sáng tỏ những tác phẩm kia là cô vẽ chỉ một lần hay sao?”
Cảnh Hân ở đầu bên kia dùng một chút, nói: “Có một lần, nhưng chỉ tuyên bố trên một tờ báo nhỏ nên bị Cổ Tịch Nguyệt đè xuống rất nhanh.”
“Có một lần là được, cô có nhớ tên tòa soạn báo kia không?” Sở Lạc Nhất cong môi, để đối phó với loại để tiện thể này cô vẫn có cách của mình. “Tòa soạn kia vì chuyện này mà bị Cổ Tịch Nguyệt thu mua rồi, nhưng tôi vẫn nhớ được tên người đó.” Lần này Cảnh Hàn rất phối hợp, có lẽ là vì cô cũng đang coi bản tin.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất không nhìn di động ngay, cô cũng biết mình chỉ đang cố chấp kéo lấy một chút quan tâm đầy vẻ trẻ con, nhưng cô không muốn người khác nói Cố Tỉ Thành không tốt. 9 [Lục Tư Thần: Tôi không muốn nói cô đâu, cơ mà cô đang cố chấp níu kéo để chứng tỏ điều gì đây? Muốn nói cô cũng có một người đàn ông à?] [Tiểu Bất Điểm3là nữ vương: Chậc chậc chậc, mất bao lâu để tìm được một tấm hình này thế, gần năm năm rồi, thật muốn được ăn mừng với chị một lần.]
[Triệu mập: Làm sao mà nhìn lại thấy đau lòng thế này.] [Kẹo bông gòn: Chị chỉ nói một câu Cố Tỉ Thành nhà em không ở nhà thôi mà, em phản ứng hơi mạnh đấy.] Sở Lạc Nhất nhìn những phản hồi này không biết0liệu có phải vì bị người ta nhìn thấu suy nghĩ của mình hay không, cho nên lập tức xóa bài này đi.
Sau đó cô vứt di động sang một bên, Cổ Tỉ Thành là tình yêu của cô, anh yêu cô, chỉ là anh không có thời gian thôi, chỉ vậy thôi.
Mà bài đăng chỉ tồn tại năm phút đồng hồ của Sở Lạc Nhất đã bị Sở Lạc Ninh đang ở nhà với5An Hinh Duyệt chụp lại, sau đó gửi cho Cố Tỉ Thành.
[Sở Lạc Ninh: Cậu đã nói cho Bao Đậu biết chuyện diễn tập quân sự vào trung tuần tháng Bảy chưa?] Lúc này đương nhiên Cố Tỉ Thành sẽ không trả lời, bởi vì anh còn đang bận rộn.
Đến chiều, tin tức đã nóng đến độ toàn bộ thành phố B đã bắt đầu thảo phạt đến tòa soạn báo. Dù sao tạp chí4mà Cổ Tịch Nguyệt làm việc cũng là tòa soạn hàng đầu của thành phố B, hành vi lừa dối đại chúng như này tuyệt đối không được phép.
Chiều hôm đó Cổ Tịch Nguyệt tiếp nhận phỏng vấn, cô ta vẫn kiên trì nói mình bị vu oan. Sở Lạc Nhất ôm gối nhìn tin tức, xem Cổ Tịch Nguyệt phản bác như thế nào. [”Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm9gì đó, tôi sẽ cố gắng liên lạc với họ để làm rõ chuyện này, sau đó sẽ cho mọi người một câu trả lời.” Cổ Tịch Nguyệt nghiêm trang nói.
“Nhưng lần này người công bố chuyện này chính là Kiều Vi Nhã, ai cũng biết từ trước tới nay cô ấy chỉ công bố tin tức xác thực.” “Hơn nữa đại sư Đàm Thần Tiêu cũng đã xác nhận chuyện những sản phẩm mà tạp chí dùng mười năm trước đều là tác phẩm của cô Cảnh Hân, cô nói sao về chuyện này?
“Hiện tại mọi người trên mạng rất quan tâm đến chuyện này, ngay cả diễn viên Triệu Tư Niệm cũng đã chia sẻ bài viết, xin hỏi cô có biết hay không?”] Sở Lạc Nhất cong khóe môi nhìn Cổ Tịch Nguyệt trả lời, để xem cô ta có thể nói được cái quỷ gì.
[”Về chuyện này tôi nghĩ mọi người nên biết, mười năm trước tôi mới bước chân vào tòa soạn, những vấn đề trước đó tôi thật sự không nhúng tay vào! Hơn nữa tôi không rõ vì sao cô Đàm lại nói như vậy. Tôi với Cảnh Hắn là bạn tốt nhưng tôi tuyệt đối không lấy trộm của cô ấy. Chuyện về có ý tưởng tương tự nhau là hoàn toàn dễ thấy, nếu như tôi thực sự sao chép thì chẳng phải năm đó Cảnh Hân nên đứng ra giải thích hay sao?]
Sở Lạc Nhất thấp giọng mắng một tiếng, không ngờ cô ta lại có thể để tiện đến nước này.
Sở Lạc Nhất ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoại cho Cảnh Hân: “Chẳng lẽ năm đó cô chẳng hề có ý làm sáng tỏ những tác phẩm kia là cô vẽ chỉ một lần hay sao?”
Cảnh Hân ở đầu bên kia dùng một chút, nói: “Có một lần, nhưng chỉ tuyên bố trên một tờ báo nhỏ nên bị Cổ Tịch Nguyệt đè xuống rất nhanh.”
“Có một lần là được, cô có nhớ tên tòa soạn báo kia không?” Sở Lạc Nhất cong môi, để đối phó với loại để tiện thể này cô vẫn có cách của mình. “Tòa soạn kia vì chuyện này mà bị Cổ Tịch Nguyệt thu mua rồi, nhưng tôi vẫn nhớ được tên người đó.” Lần này Cảnh Hàn rất phối hợp, có lẽ là vì cô cũng đang coi bản tin.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook