Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-587
Chương 587: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [156]
Sở Lạc Nhất hỏi thông tin về người đó rồi quyết định đi tìm người.
“Đã nhiều năm trôi qua lắm rồi, vẫn còn dùng được sao?” Cảnh Hân không xác định hỏi. “Có dùng được hay không vẫn phải thử mới biết được.” Sở Lạc Nhất nói xong người đã đi ra ngoài, thậm chí cô còn ngoái đầu3nói với Diệp Ngữ Vi: “Mẹ, con ra ngoài một chút, có lẽ tối nay mới về.” “Tự mình cẩn thận vào đấy.” Diệp Ngữ Vi nhắc nhở một câu, Sở Lạc Nhất đã đi rồi. Sở Lạc Nhất gọi Lục Tư Thần với Cảnh Hân cùng đi tìm người năm xưa, tốt nhất là ngay hôm nay khi0bản tin kia vẫn còn đang hot có thể vả mặt cô ta. Chỗ bọn họ cần đến không cách quá xa khu biệt thự, nhưng điều kiện sống lại kém hơn nhiều. Cảnh Hân không chắc chắn lắm, chỉ là nhớ được đại khái một vài thứ. Cả đoạn đường đi Lục Tư Thần cứ càm ràm suốt,5nói Sở Lạc Nhất đang làm chuyện vô ích, đã mười năm, có khi người ta đã sớm đi rồi.
Sở Lạc Nhất lại không cho là như vậy, cô phải đi tìm đã rồi mới có thể từ bỏ được.
“Người như cô có thể làm được cái gì đấy hả? Còn chưa bắt tay vào làm đã cảm thấy4là không được rồi.” Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thần đang lái xe rồi khinh bỉ một tiếng.
“Cô lăn đi, mười năm rồi đó, chuyện từ mười năm trước ai mà nhớ được?” Lục Tư Thần không phục mà phản bác lại: “Hơn nữa có khi người kia đã rời khỏi đây từ lâu rồi, dù sao họ9cũng từng thất bại ở chỗ này.” Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Lục Tư Thần, sau đó nói: “Việc này tôi với cô nghĩ không giống nhau. Năm đó anh ta bị Cổ Tịch Nguyệt hãm hại, làm sao mà cô biết anh ta không muốn trả thù chứ, có khi anh ta còn đang chờ ngày này đó.” “Ha hả... tin cô.”
“Tin tôi là bất tử đấy.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
“Hình như là ở phía trước.” Cảnh Hân nói: “Chỗ này so với mười năm trước không có gì khác nhau.”
“Đúng là không có gì khác nhau, không có ai mở rộng ra phía này cả.” Lục Tư Thần nói. Sở Lạc Nhất vẫn trừng mắt với Lục Tư Thần, sau đó bảo cô nàng dừng xe ở phía trước. Ba người xuống xe, trong cái hẻm nhỏ bẩn thỉu này ngay cả chỗ để đặt chân cũng không dễ tìm cho nên Lục Tư Thần quả quyết ở lại trên xe: “Mấy người đi đi, bẩn muốn chết.” “Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt rồi đóng cửa xe lại: “Đi, đại tiểu thư cứ việc trốn trong xe đi!”
Lục Tư Thần dựa vào cửa xe nhìn Sở Lạc Nhất đang nhảy nhót: “Này, công chúa nhỏ nhà họ Sở, cô không thể nhớ kỹ thân phận công chúa của cô sao?” “Chị đây là công chúa bình dân, cô đâu có hiểu.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa bám lấy bức tường bẩn thỉu rồi đỡ Cảnh Hân đi qua đoạn đường lầy lội.
Hai bên hẻm nhỏ này là các cửa hàng nhỏ, nơi đây chắc là chợ của khu nào đó, thậm chí còn có mùi khói ngửi.
“Làm phiền cô rồi lại còn để cô theo tôi tới chỗ thế này.” Cảnh Hân nói từ tận đáy lòng.
Sở Lạc Nhất tránh người đi về phía trước chợt quay đầu lại nhìn Cảnh Hân: “Nếu quả thật cô muốn cảm ơn tôi thì tôi hy vọng có một ngày cô có thể nói cho tôi biết, năm đó khi thang máy xảy ra chuyện, ngoại trừ cô và Cổ Tịch Nguyệt thì còn ai ở đó?“.
Cảnh Hân nghe Sở Lạc Nhất nói vậy thì đột nhiên cứng ngắc cả người.
Sở Lạc Nhất thấy phản ứng của Cảnh Hân như vậy thì hiểu cô đoán không sai. Thật ra ngoại trừ Cảnh Hân với Cổ Tịch Nguyệt thì vẫn còn một người nữa. Một người có đầy đủ động cơ. Bọn họ đi vào bên trong, có một cửa hàng văn phòng phẩm nho nhỏ, trong cửa hàng có nhiều học sinh đi học ở trường học gần đó. Người bán hàng là một ông chú tẩm bốn mươi tuổi, lúc này đang ngồi đọc sách sau quầy thu ngân.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất hỏi thông tin về người đó rồi quyết định đi tìm người.
“Đã nhiều năm trôi qua lắm rồi, vẫn còn dùng được sao?” Cảnh Hân không xác định hỏi. “Có dùng được hay không vẫn phải thử mới biết được.” Sở Lạc Nhất nói xong người đã đi ra ngoài, thậm chí cô còn ngoái đầu3nói với Diệp Ngữ Vi: “Mẹ, con ra ngoài một chút, có lẽ tối nay mới về.” “Tự mình cẩn thận vào đấy.” Diệp Ngữ Vi nhắc nhở một câu, Sở Lạc Nhất đã đi rồi. Sở Lạc Nhất gọi Lục Tư Thần với Cảnh Hân cùng đi tìm người năm xưa, tốt nhất là ngay hôm nay khi0bản tin kia vẫn còn đang hot có thể vả mặt cô ta. Chỗ bọn họ cần đến không cách quá xa khu biệt thự, nhưng điều kiện sống lại kém hơn nhiều. Cảnh Hân không chắc chắn lắm, chỉ là nhớ được đại khái một vài thứ. Cả đoạn đường đi Lục Tư Thần cứ càm ràm suốt,5nói Sở Lạc Nhất đang làm chuyện vô ích, đã mười năm, có khi người ta đã sớm đi rồi.
Sở Lạc Nhất lại không cho là như vậy, cô phải đi tìm đã rồi mới có thể từ bỏ được.
“Người như cô có thể làm được cái gì đấy hả? Còn chưa bắt tay vào làm đã cảm thấy4là không được rồi.” Sở Lạc Nhất nhìn Lục Tư Thần đang lái xe rồi khinh bỉ một tiếng.
“Cô lăn đi, mười năm rồi đó, chuyện từ mười năm trước ai mà nhớ được?” Lục Tư Thần không phục mà phản bác lại: “Hơn nữa có khi người kia đã rời khỏi đây từ lâu rồi, dù sao họ9cũng từng thất bại ở chỗ này.” Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Lục Tư Thần, sau đó nói: “Việc này tôi với cô nghĩ không giống nhau. Năm đó anh ta bị Cổ Tịch Nguyệt hãm hại, làm sao mà cô biết anh ta không muốn trả thù chứ, có khi anh ta còn đang chờ ngày này đó.” “Ha hả... tin cô.”
“Tin tôi là bất tử đấy.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
“Hình như là ở phía trước.” Cảnh Hân nói: “Chỗ này so với mười năm trước không có gì khác nhau.”
“Đúng là không có gì khác nhau, không có ai mở rộng ra phía này cả.” Lục Tư Thần nói. Sở Lạc Nhất vẫn trừng mắt với Lục Tư Thần, sau đó bảo cô nàng dừng xe ở phía trước. Ba người xuống xe, trong cái hẻm nhỏ bẩn thỉu này ngay cả chỗ để đặt chân cũng không dễ tìm cho nên Lục Tư Thần quả quyết ở lại trên xe: “Mấy người đi đi, bẩn muốn chết.” “Sở Lạc Nhất trợn trắng mắt rồi đóng cửa xe lại: “Đi, đại tiểu thư cứ việc trốn trong xe đi!”
Lục Tư Thần dựa vào cửa xe nhìn Sở Lạc Nhất đang nhảy nhót: “Này, công chúa nhỏ nhà họ Sở, cô không thể nhớ kỹ thân phận công chúa của cô sao?” “Chị đây là công chúa bình dân, cô đâu có hiểu.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa bám lấy bức tường bẩn thỉu rồi đỡ Cảnh Hân đi qua đoạn đường lầy lội.
Hai bên hẻm nhỏ này là các cửa hàng nhỏ, nơi đây chắc là chợ của khu nào đó, thậm chí còn có mùi khói ngửi.
“Làm phiền cô rồi lại còn để cô theo tôi tới chỗ thế này.” Cảnh Hân nói từ tận đáy lòng.
Sở Lạc Nhất tránh người đi về phía trước chợt quay đầu lại nhìn Cảnh Hân: “Nếu quả thật cô muốn cảm ơn tôi thì tôi hy vọng có một ngày cô có thể nói cho tôi biết, năm đó khi thang máy xảy ra chuyện, ngoại trừ cô và Cổ Tịch Nguyệt thì còn ai ở đó?“.
Cảnh Hân nghe Sở Lạc Nhất nói vậy thì đột nhiên cứng ngắc cả người.
Sở Lạc Nhất thấy phản ứng của Cảnh Hân như vậy thì hiểu cô đoán không sai. Thật ra ngoại trừ Cảnh Hân với Cổ Tịch Nguyệt thì vẫn còn một người nữa. Một người có đầy đủ động cơ. Bọn họ đi vào bên trong, có một cửa hàng văn phòng phẩm nho nhỏ, trong cửa hàng có nhiều học sinh đi học ở trường học gần đó. Người bán hàng là một ông chú tẩm bốn mươi tuổi, lúc này đang ngồi đọc sách sau quầy thu ngân.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook