Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-588
Chương 588: NGÀY XUÂN RỰC RỠ [157]
Sở Lạc Nhất nhìn những cuốn sách trên giá xung quanh, mặc dù phần lớn là sách dành cho thiếu nhi nhưng vẫn có một vài quyển tạp chí, có lẽ là để cho cư dân xung quanh xem.
Cô xem qua một lượt, sau đó đi đến bên cạnh quầy tính tiền, “Ông chủ, sao không có tạp chí của tòa soạn XX vậy?” “À, cái bọn đạo sĩ đó, không có không có đâu,3mau đi đi.” Ông chủ chẳng thèm ngẩng đầu lên liền nói. Sở Lạc Nhất và Cảnh Hân nhìn nhau, xác định chính là người này. “Ông Thẩm.” Cảnh Hân cất lời.
Ông chủ ngẩng đầu, đẩy cặp kính mắt của mình lên, nheo mắt nhìn Cảnh Hân, “Cô là?” “Chắc ông Thẩm không nhớ tôi, tôi là Cảnh Hân. Năm đó ông từng giúp tôi đăng tin.” Cảnh Hán tự giới thiệu lại. Ông chủ0sửng sốt một chút, giống như đã nhớ ra chuyện gì, cười ha hả, sau đó tiếp tục phấy quyển sách trên tay xem tiếp, “Thì ra là cô Cảnh, vẫn còn sống à.”
Ông ta nói năng không khách khí chút nào.
Nhưng Sở Lạc Nhất đại khái có thể hiểu lý do vì sao, năm đó Cảnh Hân không thể chỉ ra Cổ Tịch Nguyệt sai ở đâu, mới để Cổ Tịch Nguyệt nhơn nhơn5ngoài vòng pháp luật, thậm chí hại người ta như vậy.
“Ông Thẩm, hôm nay bọn tôi đến tìm ông là muốn biết, ông có còn giữ bản tin hay bản thảo vạch trần Cổ Tích Nguyệt năm đó hay không?” Sở Lạc Nhất lễ phép hỏi, “Hiện giờ Cổ Tịch Nguyệt lại đang dắt mũi truyền thông. Lần này bọn tôi không thể để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Ông chủ vẫn4cười ha hả, tiếp tục đọc sách, “Người ta ở thành phố B một tay che trời, đám thường dân như chúng ta đấu thể nào được. Các cô mau đi đi, tôi chỉ mở được hiệu sách nho nhỏ thế này thôi, ngày ngày thấy đám trẻ đi ra đi vào cũng vui vẻ lắm rồi.”
Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua Cảnh Hân, ý bảo cô cũng không còn cách nào khác. Cảnh Hân9hơi mím môi, một lần nữa nói: “Ông Thẩm, năm đó không ra mặt đứng về phía ông, tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi, nhưng giờ tôi không thể nhìn Cổ Tịch Nguyệt cứ thể lừa gạt mọi người, tiếp tục hãm hại người khác được.”
Ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hân, lại nhìn Sở Lạc Nhất. “Lần này người đăng đàn chính là Kiều Vị Nhã, các cô còn sợ cái gì? Từ trước đến giờ cô ta chỉ đăng đúng sự thực, đến Kiều Vi Nhã các cô cũng có thể tìm được thì không có tôi cô ta cũng sẽ đi đời thôi.” Khi nhắc đến Kiều Vị Nhã, ông chủ rõ ràng có sự kính nể.
Sở Lạc Nhất nghĩ, nếu Kiều Vi Nhã mà nghe được, nhất định cô ấy sẽ rất vui vẻ, bởi vì thành tích của cô ấy đã nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.
“Ông Thẩm, chúng tôi biết kết quả của chuyện này, nhưng hiện giờ, Cổ Tịch Nguyệt còn đang ngụy biện, chúng tôi phải giáng cho cô ta một búa, Kiều Vị Nhã có danh tiếng thế nào thì cũng không phải là người thành phố B, cho nên tin tức của ông rất quan trọng.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, “Hay ông có giữ bài báo của năm đó không? Cho dù cô ta có năng lực khóa trang web của ông, nhất định ông cũng có thể lén lưu bài viết lại chứ.” Ông chủ nhìn Sở Lạc Nhất, đột nhiên bật cười, “Cô nhóc, đầu óc nhanh nhạy lắm, đi, tôi đi tìm cho các cô.” Ông chủ nói, đứng dậy bước vào phòng trong.” Sở Lạc Nhất và Cảnh Hân liếc nhìn nhau, không kìm được thở phào một hơi. Có điều vào lúc thở hắt ra, Sở Lạc Nhất rõ ràng nhìn thấy tại góc phòng cách đó không xa có bóng người. Cảnh Hân nhận ra sự khác thường của cô, không nhịn được nhìn theo ánh mắt cô, sau đó mở miệng hỏi: “Sao thế?” Sở Lạc Nhất thu hồi tầm mắt, nói: “Không sao.” Lúc ông chủ đi ra, trong tay có một chiếc USB, ông ta đưa nó cho Sở Lạc Nhất, “Tất cả đều ở trong này, cô cầm đi đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất nhìn những cuốn sách trên giá xung quanh, mặc dù phần lớn là sách dành cho thiếu nhi nhưng vẫn có một vài quyển tạp chí, có lẽ là để cho cư dân xung quanh xem.
Cô xem qua một lượt, sau đó đi đến bên cạnh quầy tính tiền, “Ông chủ, sao không có tạp chí của tòa soạn XX vậy?” “À, cái bọn đạo sĩ đó, không có không có đâu,3mau đi đi.” Ông chủ chẳng thèm ngẩng đầu lên liền nói. Sở Lạc Nhất và Cảnh Hân nhìn nhau, xác định chính là người này. “Ông Thẩm.” Cảnh Hân cất lời.
Ông chủ ngẩng đầu, đẩy cặp kính mắt của mình lên, nheo mắt nhìn Cảnh Hân, “Cô là?” “Chắc ông Thẩm không nhớ tôi, tôi là Cảnh Hân. Năm đó ông từng giúp tôi đăng tin.” Cảnh Hán tự giới thiệu lại. Ông chủ0sửng sốt một chút, giống như đã nhớ ra chuyện gì, cười ha hả, sau đó tiếp tục phấy quyển sách trên tay xem tiếp, “Thì ra là cô Cảnh, vẫn còn sống à.”
Ông ta nói năng không khách khí chút nào.
Nhưng Sở Lạc Nhất đại khái có thể hiểu lý do vì sao, năm đó Cảnh Hân không thể chỉ ra Cổ Tịch Nguyệt sai ở đâu, mới để Cổ Tịch Nguyệt nhơn nhơn5ngoài vòng pháp luật, thậm chí hại người ta như vậy.
“Ông Thẩm, hôm nay bọn tôi đến tìm ông là muốn biết, ông có còn giữ bản tin hay bản thảo vạch trần Cổ Tích Nguyệt năm đó hay không?” Sở Lạc Nhất lễ phép hỏi, “Hiện giờ Cổ Tịch Nguyệt lại đang dắt mũi truyền thông. Lần này bọn tôi không thể để cô ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.”
Ông chủ vẫn4cười ha hả, tiếp tục đọc sách, “Người ta ở thành phố B một tay che trời, đám thường dân như chúng ta đấu thể nào được. Các cô mau đi đi, tôi chỉ mở được hiệu sách nho nhỏ thế này thôi, ngày ngày thấy đám trẻ đi ra đi vào cũng vui vẻ lắm rồi.”
Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua Cảnh Hân, ý bảo cô cũng không còn cách nào khác. Cảnh Hân9hơi mím môi, một lần nữa nói: “Ông Thẩm, năm đó không ra mặt đứng về phía ông, tôi thừa nhận đó là lỗi của tôi, nhưng giờ tôi không thể nhìn Cổ Tịch Nguyệt cứ thể lừa gạt mọi người, tiếp tục hãm hại người khác được.”
Ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hân, lại nhìn Sở Lạc Nhất. “Lần này người đăng đàn chính là Kiều Vị Nhã, các cô còn sợ cái gì? Từ trước đến giờ cô ta chỉ đăng đúng sự thực, đến Kiều Vi Nhã các cô cũng có thể tìm được thì không có tôi cô ta cũng sẽ đi đời thôi.” Khi nhắc đến Kiều Vị Nhã, ông chủ rõ ràng có sự kính nể.
Sở Lạc Nhất nghĩ, nếu Kiều Vi Nhã mà nghe được, nhất định cô ấy sẽ rất vui vẻ, bởi vì thành tích của cô ấy đã nhận được sự công nhận của tất cả mọi người.
“Ông Thẩm, chúng tôi biết kết quả của chuyện này, nhưng hiện giờ, Cổ Tịch Nguyệt còn đang ngụy biện, chúng tôi phải giáng cho cô ta một búa, Kiều Vị Nhã có danh tiếng thế nào thì cũng không phải là người thành phố B, cho nên tin tức của ông rất quan trọng.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói, “Hay ông có giữ bài báo của năm đó không? Cho dù cô ta có năng lực khóa trang web của ông, nhất định ông cũng có thể lén lưu bài viết lại chứ.” Ông chủ nhìn Sở Lạc Nhất, đột nhiên bật cười, “Cô nhóc, đầu óc nhanh nhạy lắm, đi, tôi đi tìm cho các cô.” Ông chủ nói, đứng dậy bước vào phòng trong.” Sở Lạc Nhất và Cảnh Hân liếc nhìn nhau, không kìm được thở phào một hơi. Có điều vào lúc thở hắt ra, Sở Lạc Nhất rõ ràng nhìn thấy tại góc phòng cách đó không xa có bóng người. Cảnh Hân nhận ra sự khác thường của cô, không nhịn được nhìn theo ánh mắt cô, sau đó mở miệng hỏi: “Sao thế?” Sở Lạc Nhất thu hồi tầm mắt, nói: “Không sao.” Lúc ông chủ đi ra, trong tay có một chiếc USB, ông ta đưa nó cho Sở Lạc Nhất, “Tất cả đều ở trong này, cô cầm đi đi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com