Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-595
Chương 595: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[164]
Cho nên, Sở Lạc Nhất nhắn xong hai phút sau vẫn không ai trả lời.
Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa tò mò, đám nghiện mạng này sao lủi mất tăm hết rồi?
Sau ba phút.
[Triệu mập: Chụp màn hình côm chết ai kia đi, có cô vợ nào lại đi nói người khác tuấn tú không.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Qua hai phút3rồi sao giờ mới nói?] [Triệu mập: Căn thời gian, cậu ta nhất định không thu hồi tin nhắn được, hơn nữa, tôi chụp màn hình rồi, sợ cái gì?] Sở Lạc Nhất: “...” Cô yên lặng đọc tin nhắn, sau đó yên lặng nhìn hình hình đại diện đen sì của chồng mình.
Lần này thật là xấu hổ chết mất. [Bánh Bao Đậu0là tiên nữ: Mấy người làm như vậy không thấy cắn rứt lương tâm à?] Cô còn tưởng đây là nhóm chị em của mình. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhắn sai nhóm.
[Triệu mập: Lương tâm là cái gì? Có ăn được không? [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không ăn được.) Sở Lạc Nhất hận không thể cắn5chết cái đám hóng hớt chỉ sợ không to chuyện này. Ăn xong bữa sáng, Sở Lạc Nhất liền ra ngoài gặp anh chàng đẹp trai chết người kia.
Văn Hải Dương rất lịch sự, hơn nữa nói năng cũng khách khí. Cảm giác quan hệ của anh ta với Cố gia không phải chỉ tốt ở mức bình thường. Diệp Ngữ Vi cũng rất4hòa ái với anh ta, không khác với Cố Tỉ Thành là mấy.
“Cô đừng bận rộn nữa.” Văn Hải Dương mở miệng cười, nói Diệp Ngữ Vi đừng tất bật tìm đồ ăn cho anh ta nữa.
“Vậy con nói chuyện với Nhật Nhất đi, cô mang thằng bé ra ngoài đi dạo một chút.” Diệp Ngữ Vi nói xong liền ngoắc Tiểu Quỷ Quỷ9lại, dẫn cậu nhóc ra ngoài chơi.
Sau khi Diệp Ngữ Vi đi rồi, Văn Hải Dương mới nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Tiếp theo chỉ định làm gì?” Văn Hải Dương hỏi.
“Chờ chính cô ta thừa nhận thôi, giờ cô ta đã bị tôi bức đến đường cùng rồi.” Sở Lạc Nhất tỏ vẻ đương nhiên nói.
“So với như vậy, tôi nghĩ chẳng thà chị hãy tương kế tựu kế, nếu cô ta đang chờ mấy người vu oan, chị liền cho cô ta có cơ hội đó, đương nhiên tôi sẽ chỉ cho chị nên nói thế nào mới không khiến mọi chuyện ảnh hưởng đến chính mình.” Văn Hải Dương mỉm cười nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Đại ca, anh mới là kiểu người am hiểu cách ghim dao trong lời nói đúng không.
Buổi sáng sau khi thương lượng với Văn Hải Dương làm thế nào để ép Cổ Tịch Nguyệt ra ngoài xong, Văn Hải Dương nhận được một cú điện thoại liền đi luôn, luật sư lúc nào cũng bận rộn như vậy. Văn Hải Dương đi rồi, Diệp Ngữ Vi mới đưa Tiểu Quỷ Quỷ về.
Sở Lạc Nhất đón lấy con trai đang chạy về phía mình, Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu nhìn mẹ, kể cho mẹ nghe mình vừa làm gì. Diệp Ngữ Vi bảo người giúp việc di chuẩn bị bữa trưa, còn nhắc nhở Sở Lạc Nhất: “Chuyện thi thố con cũng nên chuẩn bị đi, không bao lâu nữa đâu.”
Sở Lạc Nhất ôm con trai nằm trên ghế sofa, khẽ thở dài rồi nói: “Con còn chưa nghĩ ra sẽ vẽ gì đây.” “Đến bây giờ rồi vẫn chưa nghĩ ra, không muốn tham gia nữa à?” Diệp Ngữ Vi bước ra từ phòng bếp, mở miệng hỏi. “Tham gia chứ, hiếm hoi lắm Cổ Tỉ Thành mới đến xem con thi tài, phải tham gia chứ.” Sở Lạc Nhất nói, “Nhưng con vẫn chưa chọn được đề tài, không muốn vẽ hơn sông nước nữa, con về chủ đề đó nhiều quá rồi, nghĩ thế nào cũng không vẽ ra được một vòng tròn.”
“Không bằng hỏi sư phụ con xem, chuyện này mẹ cũng không góp ý được gì.” Diệp Ngữ Vi nói.
“Không cần đâu ạ, mấy ngày nay con đang suy nghĩ rồi.” Sở Lạc Nhất nói, lôi cậu con trai đang leo lên trên người mình xuống dưới.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cho nên, Sở Lạc Nhất nhắn xong hai phút sau vẫn không ai trả lời.
Sở Lạc Nhất vừa ăn cơm vừa tò mò, đám nghiện mạng này sao lủi mất tăm hết rồi?
Sau ba phút.
[Triệu mập: Chụp màn hình côm chết ai kia đi, có cô vợ nào lại đi nói người khác tuấn tú không.]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Qua hai phút3rồi sao giờ mới nói?] [Triệu mập: Căn thời gian, cậu ta nhất định không thu hồi tin nhắn được, hơn nữa, tôi chụp màn hình rồi, sợ cái gì?] Sở Lạc Nhất: “...” Cô yên lặng đọc tin nhắn, sau đó yên lặng nhìn hình hình đại diện đen sì của chồng mình.
Lần này thật là xấu hổ chết mất. [Bánh Bao Đậu0là tiên nữ: Mấy người làm như vậy không thấy cắn rứt lương tâm à?] Cô còn tưởng đây là nhóm chị em của mình. Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên cô nhắn sai nhóm.
[Triệu mập: Lương tâm là cái gì? Có ăn được không? [Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Không ăn được.) Sở Lạc Nhất hận không thể cắn5chết cái đám hóng hớt chỉ sợ không to chuyện này. Ăn xong bữa sáng, Sở Lạc Nhất liền ra ngoài gặp anh chàng đẹp trai chết người kia.
Văn Hải Dương rất lịch sự, hơn nữa nói năng cũng khách khí. Cảm giác quan hệ của anh ta với Cố gia không phải chỉ tốt ở mức bình thường. Diệp Ngữ Vi cũng rất4hòa ái với anh ta, không khác với Cố Tỉ Thành là mấy.
“Cô đừng bận rộn nữa.” Văn Hải Dương mở miệng cười, nói Diệp Ngữ Vi đừng tất bật tìm đồ ăn cho anh ta nữa.
“Vậy con nói chuyện với Nhật Nhất đi, cô mang thằng bé ra ngoài đi dạo một chút.” Diệp Ngữ Vi nói xong liền ngoắc Tiểu Quỷ Quỷ9lại, dẫn cậu nhóc ra ngoài chơi.
Sau khi Diệp Ngữ Vi đi rồi, Văn Hải Dương mới nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Tiếp theo chỉ định làm gì?” Văn Hải Dương hỏi.
“Chờ chính cô ta thừa nhận thôi, giờ cô ta đã bị tôi bức đến đường cùng rồi.” Sở Lạc Nhất tỏ vẻ đương nhiên nói.
“So với như vậy, tôi nghĩ chẳng thà chị hãy tương kế tựu kế, nếu cô ta đang chờ mấy người vu oan, chị liền cho cô ta có cơ hội đó, đương nhiên tôi sẽ chỉ cho chị nên nói thế nào mới không khiến mọi chuyện ảnh hưởng đến chính mình.” Văn Hải Dương mỉm cười nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Đại ca, anh mới là kiểu người am hiểu cách ghim dao trong lời nói đúng không.
Buổi sáng sau khi thương lượng với Văn Hải Dương làm thế nào để ép Cổ Tịch Nguyệt ra ngoài xong, Văn Hải Dương nhận được một cú điện thoại liền đi luôn, luật sư lúc nào cũng bận rộn như vậy. Văn Hải Dương đi rồi, Diệp Ngữ Vi mới đưa Tiểu Quỷ Quỷ về.
Sở Lạc Nhất đón lấy con trai đang chạy về phía mình, Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu nhìn mẹ, kể cho mẹ nghe mình vừa làm gì. Diệp Ngữ Vi bảo người giúp việc di chuẩn bị bữa trưa, còn nhắc nhở Sở Lạc Nhất: “Chuyện thi thố con cũng nên chuẩn bị đi, không bao lâu nữa đâu.”
Sở Lạc Nhất ôm con trai nằm trên ghế sofa, khẽ thở dài rồi nói: “Con còn chưa nghĩ ra sẽ vẽ gì đây.” “Đến bây giờ rồi vẫn chưa nghĩ ra, không muốn tham gia nữa à?” Diệp Ngữ Vi bước ra từ phòng bếp, mở miệng hỏi. “Tham gia chứ, hiếm hoi lắm Cổ Tỉ Thành mới đến xem con thi tài, phải tham gia chứ.” Sở Lạc Nhất nói, “Nhưng con vẫn chưa chọn được đề tài, không muốn vẽ hơn sông nước nữa, con về chủ đề đó nhiều quá rồi, nghĩ thế nào cũng không vẽ ra được một vòng tròn.”
“Không bằng hỏi sư phụ con xem, chuyện này mẹ cũng không góp ý được gì.” Diệp Ngữ Vi nói.
“Không cần đâu ạ, mấy ngày nay con đang suy nghĩ rồi.” Sở Lạc Nhất nói, lôi cậu con trai đang leo lên trên người mình xuống dưới.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook