Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-596
Chương 596: NGÀY XUÂN RỰC RỠ[165]
“Tỉ Thành đã nói với con là sẽ đi à?” Bởi vì con trai muốn xuất ngoại rất phiền phức nên Diệp Ngữ Vi cũng không chắc chắn mà hỏi lại.
“Vâng ạ, hôm trước anh ấy đã đi xin visa rồi, anh ấy đã đồng ý rồi.” Sở Lạc Nhật vui vẻ nói, kéo cậu con trai đang cố leo lên lên, “Con làm gì thế hả? Tưởng mẹ con là gốc cây à?” Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách, bò lên người mẹ mình không muốn đứng dậy.
Thời gian nghỉ trưa, Sở Lạc Nhất dỗ con trai đi ngủ, đang3định nghỉ ngơi một lúc, Cố Tỉ Thành lại gọi điện tới.
Sở Lạc Nhất ai da một tiếng, có chút chột dạ không dám nghe. Cố Tỉ Thành lại gọi điện tới, nhất định là bởi vì đã nhìn thấy ảnh chụp màn hình
Nhưng nếu không nghe điện thoại, cô sẽ chết thảm hơn mất. Sở Lạc Nhất xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn nghe điện thoại: “A lô...”
Giọng của Sở Lạc Nhất có chút dè dặt, chỉ là bởi vì lúc này cô đang thực sự chột dạ, vô cùng chột dạ. “Gặp Hải Dương chưa?” Giọng nói của Cố0Tỉ Thành vẫn như vậy, hoàn toàn không nghe ra vui giận.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến Sở Lạc Nhất thấy chột dạ. “Gặp rồi, anh ta nói hết mọi chuyện với em rồi, mai sẽ tiến hành.” Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn nói. “Hôm nay ngoan thế, đã làm gì có lỗi với anh đúng không?”
Xong xong, đến rồi đến rồi!
Sở Lạc Nhất càng thêm chột dạ, việc này thật là xấu hổ quá đi. Cô biết nói làm sao để biểu lộ thành ý nhận sai của mình bây giờ. “Sao có thể, em chỉ nói đây mới5đúng là bộ dạng mà bạn thời nhỏ của anh nên có.” Sở Lạc Nhất vội vàng nói, “Vật họp theo loài, người phân theo đàn, cho nên anh giai à, câu hỏi của em là, trước kia anh dẫn em đi gặp đám ô hợp kia là thế nào?”
Sở Lạc Nhất nói xong, giống như tìm được lá chắn cho mình, ai da, lá chắn này còn rất hiệu quả.
Cổ Tỉ Thành cũng không ngờ vợ mình lại tìm được lá chắn nhanh như vậy, hơn nữa lá chắn này còn rất hiệu quả.
“Cái này...”
“Này nọ cái gì hả, anh4nghĩ em chỉ xứng gặp đám ô hợp kia của anh thôi chứ gì, còn bạn hồi nhỏ anh định dẫn ai đi gặp?” Sở Lạc Nhất càng nói càng thấy, ai da mẹ ơi, sao mình lại thông minh như vậy, xem anh ấy nói thế nào?
Cố Tỉ Thành ngồi trong phòng làm việc, buông đôi đũa trên tay xuống, day day trán, sau đó nói: “Chủ yếu là bởi vì họ không ở thành phố B, mà anh không dẫn em đi, em lại cảm thấy anh không coi trọng em, cho nên đành phải dẫn em đi gặp9mấy người kia thôi, cũng coi như cùng nhau lớn lên, có điều quan hệ không thân thiết bằng đám Hải Dương thôi.” Cho nên, anh vốn không muốn để vợ mình thất vọng, cho nên mới mang vợ đi, chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không anh đã chẳng mang vợ đi gặp đám kia. “Không nói đến chuyện này vội, anh chỉ hỏi em sáng nay em nhắn gì lên nhóm hả?” Cố Tỉ Thành vẫn không quên chuyện kia, lúc này lại nhắc tới.
Sở Lạc Nhất trợn mắt, lại bị túm thóp rồi. “À, đúng rồi, hôm nay mẹ hỏi em, có phải đã bàn xong với anh chuyện anh cùng em đi thi đấu rồi không.” Sở Lạc Nhất vội vàng nói sang chuyện khác.
Nhắc đến chuyện này, kỳ thực Cố Tỉ Thành vẫn chột dạ. Nhưng chột dạ cũng không đủ để anh đè xuống sự kích động lúc này. “Đừng có mà lảng sang chuyện khác.” Cố Tỉ Thành hung dữ nói. Sở Lạc Nhất: “...”
Thế này thì thật là lúng túng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Tỉ Thành đã nói với con là sẽ đi à?” Bởi vì con trai muốn xuất ngoại rất phiền phức nên Diệp Ngữ Vi cũng không chắc chắn mà hỏi lại.
“Vâng ạ, hôm trước anh ấy đã đi xin visa rồi, anh ấy đã đồng ý rồi.” Sở Lạc Nhật vui vẻ nói, kéo cậu con trai đang cố leo lên lên, “Con làm gì thế hả? Tưởng mẹ con là gốc cây à?” Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách, bò lên người mẹ mình không muốn đứng dậy.
Thời gian nghỉ trưa, Sở Lạc Nhất dỗ con trai đi ngủ, đang3định nghỉ ngơi một lúc, Cố Tỉ Thành lại gọi điện tới.
Sở Lạc Nhất ai da một tiếng, có chút chột dạ không dám nghe. Cố Tỉ Thành lại gọi điện tới, nhất định là bởi vì đã nhìn thấy ảnh chụp màn hình
Nhưng nếu không nghe điện thoại, cô sẽ chết thảm hơn mất. Sở Lạc Nhất xoắn xuýt mãi, cuối cùng vẫn nghe điện thoại: “A lô...”
Giọng của Sở Lạc Nhất có chút dè dặt, chỉ là bởi vì lúc này cô đang thực sự chột dạ, vô cùng chột dạ. “Gặp Hải Dương chưa?” Giọng nói của Cố0Tỉ Thành vẫn như vậy, hoàn toàn không nghe ra vui giận.
Nhưng càng như vậy lại càng khiến Sở Lạc Nhất thấy chột dạ. “Gặp rồi, anh ta nói hết mọi chuyện với em rồi, mai sẽ tiến hành.” Sở Lạc Nhất ngoan ngoãn nói. “Hôm nay ngoan thế, đã làm gì có lỗi với anh đúng không?”
Xong xong, đến rồi đến rồi!
Sở Lạc Nhất càng thêm chột dạ, việc này thật là xấu hổ quá đi. Cô biết nói làm sao để biểu lộ thành ý nhận sai của mình bây giờ. “Sao có thể, em chỉ nói đây mới5đúng là bộ dạng mà bạn thời nhỏ của anh nên có.” Sở Lạc Nhất vội vàng nói, “Vật họp theo loài, người phân theo đàn, cho nên anh giai à, câu hỏi của em là, trước kia anh dẫn em đi gặp đám ô hợp kia là thế nào?”
Sở Lạc Nhất nói xong, giống như tìm được lá chắn cho mình, ai da, lá chắn này còn rất hiệu quả.
Cổ Tỉ Thành cũng không ngờ vợ mình lại tìm được lá chắn nhanh như vậy, hơn nữa lá chắn này còn rất hiệu quả.
“Cái này...”
“Này nọ cái gì hả, anh4nghĩ em chỉ xứng gặp đám ô hợp kia của anh thôi chứ gì, còn bạn hồi nhỏ anh định dẫn ai đi gặp?” Sở Lạc Nhất càng nói càng thấy, ai da mẹ ơi, sao mình lại thông minh như vậy, xem anh ấy nói thế nào?
Cố Tỉ Thành ngồi trong phòng làm việc, buông đôi đũa trên tay xuống, day day trán, sau đó nói: “Chủ yếu là bởi vì họ không ở thành phố B, mà anh không dẫn em đi, em lại cảm thấy anh không coi trọng em, cho nên đành phải dẫn em đi gặp9mấy người kia thôi, cũng coi như cùng nhau lớn lên, có điều quan hệ không thân thiết bằng đám Hải Dương thôi.” Cho nên, anh vốn không muốn để vợ mình thất vọng, cho nên mới mang vợ đi, chỉ không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không anh đã chẳng mang vợ đi gặp đám kia. “Không nói đến chuyện này vội, anh chỉ hỏi em sáng nay em nhắn gì lên nhóm hả?” Cố Tỉ Thành vẫn không quên chuyện kia, lúc này lại nhắc tới.
Sở Lạc Nhất trợn mắt, lại bị túm thóp rồi. “À, đúng rồi, hôm nay mẹ hỏi em, có phải đã bàn xong với anh chuyện anh cùng em đi thi đấu rồi không.” Sở Lạc Nhất vội vàng nói sang chuyện khác.
Nhắc đến chuyện này, kỳ thực Cố Tỉ Thành vẫn chột dạ. Nhưng chột dạ cũng không đủ để anh đè xuống sự kích động lúc này. “Đừng có mà lảng sang chuyện khác.” Cố Tỉ Thành hung dữ nói. Sở Lạc Nhất: “...”
Thế này thì thật là lúng túng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook