Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-601
Chương 601: Ngày xuân rực rỡ[170]
“Nhà tôi có tiền thì liên quan đếch gì đến anh?” Lúc này Triệu Hân Hân cũng tức lên, đẩy Kiều Vi Nhã ra mà bước tới, “Nhà tôi có tiền thể chứ có tiền nữa, tôi đem đi đốt cũng là sở thích của tôi, liên quan đếch gì đến anh?”
Sở Vi cũng vô cùng thất vọng vì câu nói của anh trai mình.
“Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là con trai tôi không có chuyện gì, nếu không tôi không tha cho bố con thằng nào hết.” Triệu Hân Hân nghiến răng nghiến3lợi nói.
Sở Vi giơ tay nắm chặt cánh tay Triệu Hân Hân, nhìn cả gia đình anh Cả trên nền đất, “Ba, anh Cả, hôm nay tôi nói trước cả gia đình, hôm nay tốt nhất là con trai tôi không có mệnh hệ gì, nếu như có việc gì, các người đừng trách tôi không nể tình thân, tôi chắc chắn kiện bà ấy đến cùng.”
“Sở Vi, mày có lương tâm không hả? Đấy là mẹ ruột mày đấy.” Anh Cả hét lên the thé.
“Tôi ăn được một miếng nào của nhà các người? Uống được0hợp nước nào của nhà các người? Năm đó các người vứt tôi đi, có ai mở mồm ra nói câu tôi là con trai ruột của cái nhà này? Năm đó lúc tôi chờ chết ở bên ngoài, có ai nhớ đến tôi không?” Sở Vi quát lên, giơ chân đạp cái lu nước bên cạnh đổ kềnh ra đất.
Cái lu vỡ tan, nước bên trong trào ra như vỡ để, chảy lênh láng ra ngoài. Triệu Hân Hân và Kiều Vi Nhã đều kinh ngạc. Họ quen biết Sở Vi hai mươi năm chưa từng5thấy anh nổi giận như vậy.
Anh luôn giống như một công tử ôn hòa, từ nhỏ đã vậy. Trong sân chỉ còn tiếng nước chảy. Ba Lâm từ đầu đến cuối không hề mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng, “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Ba Lâm nói, lúc đứng lên còn lảo đảo suýt ngã. “Thằng bé nhất định sẽ trả cho các con.” Ba Lâm nhìn Sở Vi và nói, “Khi mẹ con quay về, nhất định sẽ trả con cho các con, khoản tiền trước kia, ba sẽ bảo anh trai trả hết4cho con.”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con trai tôi, khoản tiền đó cho các người, coi như tôi chí nhân chí nghĩa.” Sở Vi đối diện với ba anh, cảm xúc cũng đỡ hơn một chút, “Tôi không thiếu tiền, nhưng tôi cũng sẽ không nuối hạng người nhà anh. Ba mẹ không có tiền, tôi cho họ tiền dưỡng già cũng được, nhưng không bao gồm thứ sâu mọt như anh trong đó.”
Mẹ Lâm bể thằng bé về còn muộn hơn, lén lén lút lút như ăn trộm, lấy tay bịt miệng Tiểu Sở9Khả, không để tiếng khóc của thằng bé lọt ra ngoài. Tiểu Sở Khả nghẹn thở đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Khi mẹ Lâm chạy về còn mải ngoái đầu nhìn bên ngoài, nhưng khi quay lại nhìn thấy người trong sân thì sợ hết hồn, sợ đến mức hất đứa bé trong lòng ra ngoài.
“Khả Khả...” Triệu Hân Hân kinh hãi gào lên.
Sở Lạc Duy đúng cách của không xa, mặt mũi vẫn luôn đen sì vô cùng khổ sở, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thằng bé con sắp ngã xuống đất, Sở Lạc Duy dùng tốc độ cực kỳ nhanh đón được Tiểu Khả Khả suýt nữa thì ngã. “Oa...”
Tiểu Khả Khả nghẹn khóc suốt quãng đường bỗng chốc khóc òa lên, tiếng khóc kinh thiên động địa.
“Khả Khả...” Triệu Hân Hân lảo đảo mấy bước, vội vàng đón lấy Tiểu Khả Khả mặt mũi đỏ bừng trong tay Sở Lạc Duy, có thể thấy thằng bé con đã bị ngộp rất lâu rồi, “Bà có còn là người không, nó là cháu bà, bà định giết nó à.” Triệu Hân Hân bế con trai, đau lòng quát ẩm lên.
Tiểu Khả Khả nhìn mẹ, cánh tay nhỏ ôm chặt cổ mẹ, khóc càng to hơn.
Triệu Hân Hân ôm chặt thằng bé, lúc này nước mắt lã chã rơi, vì quá thương con.
Mẹ Lâm lúc này vẫn hơi mờ mịt, chắc vì không hiểu tại sao mà những người này quay về còn nhanh hơn bà ta. Nhưng bị Triệu Hân Hân mắng cho như vậy, lập tức gân cổ lên há họng cãi lại, “Đây là cháu trai tao, tao bể nó về thì đã sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Nhà tôi có tiền thì liên quan đếch gì đến anh?” Lúc này Triệu Hân Hân cũng tức lên, đẩy Kiều Vi Nhã ra mà bước tới, “Nhà tôi có tiền thể chứ có tiền nữa, tôi đem đi đốt cũng là sở thích của tôi, liên quan đếch gì đến anh?”
Sở Vi cũng vô cùng thất vọng vì câu nói của anh trai mình.
“Tôi nói cho anh biết, tốt hơn hết là con trai tôi không có chuyện gì, nếu không tôi không tha cho bố con thằng nào hết.” Triệu Hân Hân nghiến răng nghiến3lợi nói.
Sở Vi giơ tay nắm chặt cánh tay Triệu Hân Hân, nhìn cả gia đình anh Cả trên nền đất, “Ba, anh Cả, hôm nay tôi nói trước cả gia đình, hôm nay tốt nhất là con trai tôi không có mệnh hệ gì, nếu như có việc gì, các người đừng trách tôi không nể tình thân, tôi chắc chắn kiện bà ấy đến cùng.”
“Sở Vi, mày có lương tâm không hả? Đấy là mẹ ruột mày đấy.” Anh Cả hét lên the thé.
“Tôi ăn được một miếng nào của nhà các người? Uống được0hợp nước nào của nhà các người? Năm đó các người vứt tôi đi, có ai mở mồm ra nói câu tôi là con trai ruột của cái nhà này? Năm đó lúc tôi chờ chết ở bên ngoài, có ai nhớ đến tôi không?” Sở Vi quát lên, giơ chân đạp cái lu nước bên cạnh đổ kềnh ra đất.
Cái lu vỡ tan, nước bên trong trào ra như vỡ để, chảy lênh láng ra ngoài. Triệu Hân Hân và Kiều Vi Nhã đều kinh ngạc. Họ quen biết Sở Vi hai mươi năm chưa từng5thấy anh nổi giận như vậy.
Anh luôn giống như một công tử ôn hòa, từ nhỏ đã vậy. Trong sân chỉ còn tiếng nước chảy. Ba Lâm từ đầu đến cuối không hề mở miệng cuối cùng cũng lên tiếng, “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Ba Lâm nói, lúc đứng lên còn lảo đảo suýt ngã. “Thằng bé nhất định sẽ trả cho các con.” Ba Lâm nhìn Sở Vi và nói, “Khi mẹ con quay về, nhất định sẽ trả con cho các con, khoản tiền trước kia, ba sẽ bảo anh trai trả hết4cho con.”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần con trai tôi, khoản tiền đó cho các người, coi như tôi chí nhân chí nghĩa.” Sở Vi đối diện với ba anh, cảm xúc cũng đỡ hơn một chút, “Tôi không thiếu tiền, nhưng tôi cũng sẽ không nuối hạng người nhà anh. Ba mẹ không có tiền, tôi cho họ tiền dưỡng già cũng được, nhưng không bao gồm thứ sâu mọt như anh trong đó.”
Mẹ Lâm bể thằng bé về còn muộn hơn, lén lén lút lút như ăn trộm, lấy tay bịt miệng Tiểu Sở9Khả, không để tiếng khóc của thằng bé lọt ra ngoài. Tiểu Sở Khả nghẹn thở đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Khi mẹ Lâm chạy về còn mải ngoái đầu nhìn bên ngoài, nhưng khi quay lại nhìn thấy người trong sân thì sợ hết hồn, sợ đến mức hất đứa bé trong lòng ra ngoài.
“Khả Khả...” Triệu Hân Hân kinh hãi gào lên.
Sở Lạc Duy đúng cách của không xa, mặt mũi vẫn luôn đen sì vô cùng khổ sở, nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thằng bé con sắp ngã xuống đất, Sở Lạc Duy dùng tốc độ cực kỳ nhanh đón được Tiểu Khả Khả suýt nữa thì ngã. “Oa...”
Tiểu Khả Khả nghẹn khóc suốt quãng đường bỗng chốc khóc òa lên, tiếng khóc kinh thiên động địa.
“Khả Khả...” Triệu Hân Hân lảo đảo mấy bước, vội vàng đón lấy Tiểu Khả Khả mặt mũi đỏ bừng trong tay Sở Lạc Duy, có thể thấy thằng bé con đã bị ngộp rất lâu rồi, “Bà có còn là người không, nó là cháu bà, bà định giết nó à.” Triệu Hân Hân bế con trai, đau lòng quát ẩm lên.
Tiểu Khả Khả nhìn mẹ, cánh tay nhỏ ôm chặt cổ mẹ, khóc càng to hơn.
Triệu Hân Hân ôm chặt thằng bé, lúc này nước mắt lã chã rơi, vì quá thương con.
Mẹ Lâm lúc này vẫn hơi mờ mịt, chắc vì không hiểu tại sao mà những người này quay về còn nhanh hơn bà ta. Nhưng bị Triệu Hân Hân mắng cho như vậy, lập tức gân cổ lên há họng cãi lại, “Đây là cháu trai tao, tao bể nó về thì đã sao?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook