Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-602
Chương 602: Ngày xuân rực rỡ [171]
“Chẳng sao hết, chỉ phạm pháp thôi mà.”
Mẹ Lâm vừa dứt lời, giọng nói của Thủy An Lạc đã vang lên. Vì không yên tâm nên Thủy An Lạc đi suốt đêm về đây, do Sở Ninh Dực lái trực thăng, mà đi cùng họ có cả cảnh sát của thành phố A. “Ôi chao, mẹ, tốc độ của mẹ thật là bàn thờ đấy.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nói.
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã,3sau đó quay đầu nhìn mẹ Lâm lần nữa, “Bà chưa được bất kỳ ai trong chúng tôi cho phép đã bế cháu tối đi, đây là tội lừa bán trẻ con.”
“Đây là cháu tao.” Mẹ Lâm quát ầm lên.
Triệu Hân Hân tức đến run người, nhìn chằm chằm mẹ Lâm.
“Hân Hân, con cho thằng bé ăn gì đó trước đi.” Thủy An Lạc nói rồi ra hiệu cho Sở Vi đưa cô rời khỏi đây.
Sở Vi gật đầu, đưa0Triệu Hân Hân rời đi.
Đợi khi họ đi rồi, Thủy An Lạc mới nhìn mẹ Lâm như nhìn một người đàn bà chua ngoa, “Thưa bà lâm, bà là mẹ ruột của Sở Vi, nhưng Sở Vi do tôi nuôi lớn. Trước kia tôi không xuất hiện là để giữ thể diện cho Sở Vi, không muốn làm khó nó. Nhưng tôi không xuất hiện nên bà cảm thấy con tôi dễ bắt nạt lắm hả?” Thủy An Lạc chậm5rãi nói, “Sở Vi thuộc hộ khẩu nhà tôi, Sở Khả, cũng thuộc hộ khẩu nhà tôi, không có một xu một chinh một đồng một cắc quan hệ nào với nhà họ Lâm, số tiền mà trước kia các người xin từ Sở Vi, tôi sẽ đòi về hết.”
Kiều Vi Nhã tựa vào người Sở Lạc Duy, chậc chậc vài tiếng, “Cảm giác bao nhiêu năm rồi chưa thấy mẹ nổi giận, mẹ nổi giận vẫn ngầu như trái4bầu.” Mẹ Lâm tức đến mức run rẩy, “Bà dựa vào cái gì?” “Dựa vào việc theo pháp luật thì nó là con trai tôi, dựa vào việc tôi quan tâm nó hơn người mẹ ruột như bà.” Thủy An Lạc nói, “Còn bà không có bất kỳ quan hệ nào với nó. Lúc bà sinh nó ra, chẳng qua chỉ trùng hợp mà dính dáng chút thôi.”
Từng chữ mà Thủy An Lạc nói ra như châu như ngọc.
“Bây giờ9biết nó là cây rụng tiền nên bắt đầu đòi tiền nó từ sáng đến tối. Ai cho bà cái tư cách ấy?” Thủy An Lạc càng nói càng sắc bén, “Đừng nói Sở Vi là con trai bà, bà không xứng.” Thủy An Lạc nhấn mạnh từng chữ, hiển nhiên đã rất tức giận. “Đồng chí cảnh sát, chính là người này đã bắt cóc cháu trai tôi.” Thủy An Lạc nhìn về phía cảnh sát.
Cảnh sát biết như vậy là phải làm việc rồi, dù sao thì mợ Sở cũng đã lên tiếng. “Thưa bà, bà phải đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người cảnh sát đi đầu lên tiếng, mặt mũi không có biểu cảm gì.
“Các người không thể bắt tôi, các người không thể bắt tôi, đó là cháu trai tôi, cháu ruột của tôi.” Mẹ Lâm kêu ầm lên, định trốn sau lưng con trai mình.
Lâm Gia Vĩ lạnh nhạt né tránh, lần này đến cả anh ta cũng không muốn nói đỡ cho mẹ mình nữa. “Nó là cháu trai tôi, cháu trai ruột của tôi.” “Mẹ, trên pháp luật, Sở Khả và mẹ không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không phải cháu trai mẹ.” Lâm Gia Vi lên tiếng nhắc nhở, không có cảm xúc gì. “Không phải thế, không phải thể.” Mẹ Lâm bù lu bù loa lên. “Đồng chí cảnh sát, người phụ nữ này còn đòi tiền con trai tôi vô số lần, tổng số tiền đã lên tới hơn một triệu tệ.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói thêm. Chèn ép quá mức thì không có chuyện gì mà cô không làm được. Bắt nạt con trai cô đến mức này, coi người làm mẹ như cô là người chết à?
“Chậc chậc chậc, mẹ mình ngầu quá.” Kiều Vi Nhã dựa vào người Sở Lạc Duy, càng lúc càng đắc ý. Thật tiếc vì Bánh Bao Đậu không ở đây.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Chẳng sao hết, chỉ phạm pháp thôi mà.”
Mẹ Lâm vừa dứt lời, giọng nói của Thủy An Lạc đã vang lên. Vì không yên tâm nên Thủy An Lạc đi suốt đêm về đây, do Sở Ninh Dực lái trực thăng, mà đi cùng họ có cả cảnh sát của thành phố A. “Ôi chao, mẹ, tốc độ của mẹ thật là bàn thờ đấy.” Kiều Vi Nhã cười tít mắt nói.
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn Kiều Vi Nhã,3sau đó quay đầu nhìn mẹ Lâm lần nữa, “Bà chưa được bất kỳ ai trong chúng tôi cho phép đã bế cháu tối đi, đây là tội lừa bán trẻ con.”
“Đây là cháu tao.” Mẹ Lâm quát ầm lên.
Triệu Hân Hân tức đến run người, nhìn chằm chằm mẹ Lâm.
“Hân Hân, con cho thằng bé ăn gì đó trước đi.” Thủy An Lạc nói rồi ra hiệu cho Sở Vi đưa cô rời khỏi đây.
Sở Vi gật đầu, đưa0Triệu Hân Hân rời đi.
Đợi khi họ đi rồi, Thủy An Lạc mới nhìn mẹ Lâm như nhìn một người đàn bà chua ngoa, “Thưa bà lâm, bà là mẹ ruột của Sở Vi, nhưng Sở Vi do tôi nuôi lớn. Trước kia tôi không xuất hiện là để giữ thể diện cho Sở Vi, không muốn làm khó nó. Nhưng tôi không xuất hiện nên bà cảm thấy con tôi dễ bắt nạt lắm hả?” Thủy An Lạc chậm5rãi nói, “Sở Vi thuộc hộ khẩu nhà tôi, Sở Khả, cũng thuộc hộ khẩu nhà tôi, không có một xu một chinh một đồng một cắc quan hệ nào với nhà họ Lâm, số tiền mà trước kia các người xin từ Sở Vi, tôi sẽ đòi về hết.”
Kiều Vi Nhã tựa vào người Sở Lạc Duy, chậc chậc vài tiếng, “Cảm giác bao nhiêu năm rồi chưa thấy mẹ nổi giận, mẹ nổi giận vẫn ngầu như trái4bầu.” Mẹ Lâm tức đến mức run rẩy, “Bà dựa vào cái gì?” “Dựa vào việc theo pháp luật thì nó là con trai tôi, dựa vào việc tôi quan tâm nó hơn người mẹ ruột như bà.” Thủy An Lạc nói, “Còn bà không có bất kỳ quan hệ nào với nó. Lúc bà sinh nó ra, chẳng qua chỉ trùng hợp mà dính dáng chút thôi.”
Từng chữ mà Thủy An Lạc nói ra như châu như ngọc.
“Bây giờ9biết nó là cây rụng tiền nên bắt đầu đòi tiền nó từ sáng đến tối. Ai cho bà cái tư cách ấy?” Thủy An Lạc càng nói càng sắc bén, “Đừng nói Sở Vi là con trai bà, bà không xứng.” Thủy An Lạc nhấn mạnh từng chữ, hiển nhiên đã rất tức giận. “Đồng chí cảnh sát, chính là người này đã bắt cóc cháu trai tôi.” Thủy An Lạc nhìn về phía cảnh sát.
Cảnh sát biết như vậy là phải làm việc rồi, dù sao thì mợ Sở cũng đã lên tiếng. “Thưa bà, bà phải đi cùng chúng tôi một chuyến.” Người cảnh sát đi đầu lên tiếng, mặt mũi không có biểu cảm gì.
“Các người không thể bắt tôi, các người không thể bắt tôi, đó là cháu trai tôi, cháu ruột của tôi.” Mẹ Lâm kêu ầm lên, định trốn sau lưng con trai mình.
Lâm Gia Vĩ lạnh nhạt né tránh, lần này đến cả anh ta cũng không muốn nói đỡ cho mẹ mình nữa. “Nó là cháu trai tôi, cháu trai ruột của tôi.” “Mẹ, trên pháp luật, Sở Khả và mẹ không có bất kỳ quan hệ gì, cũng không phải cháu trai mẹ.” Lâm Gia Vi lên tiếng nhắc nhở, không có cảm xúc gì. “Không phải thế, không phải thể.” Mẹ Lâm bù lu bù loa lên. “Đồng chí cảnh sát, người phụ nữ này còn đòi tiền con trai tôi vô số lần, tổng số tiền đã lên tới hơn một triệu tệ.” Thủy An Lạc lạnh lùng nói thêm. Chèn ép quá mức thì không có chuyện gì mà cô không làm được. Bắt nạt con trai cô đến mức này, coi người làm mẹ như cô là người chết à?
“Chậc chậc chậc, mẹ mình ngầu quá.” Kiều Vi Nhã dựa vào người Sở Lạc Duy, càng lúc càng đắc ý. Thật tiếc vì Bánh Bao Đậu không ở đây.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com