Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-603
Chương 603: Ngày xuân rực rỡ[172]
Mẹ Lâm kêu gào không chịu đi cùng cảnh sát, mà người cùng làm ầm lên còn có cả anh Cả của Sở Vi. Hai năm nay nhờ có Sở Vi mà họ làm biếng quen rồi, đột nhiên mất tất cả, lại còn phải hoàn trả số tiền đã tiêu xài phung phí, TVT làm sao anh ta có thể đồng ý được?
Nhưng Thủy An Lạc bị chọc giận rồi, sao có thể nương tay được? Lần này Thủy An Lạc không để Sở Vira mặt, dù sao trong chuyện này còn dính3dáng tới máu mủ huyết thống, cho nên tất cả cứ để Thủy An Lạc tiến hành.
Trải qua một lần này, tuy Sở Khả còn nhỏ, nhưng vẫn rất sợ hãi, cả một ngày sau đó chỉ rúc trong lòng Triệu Hân Hân, không chịu chui ra. Trước kia thằng bé rất thích chơi đùa cùng Kiều Vi Nhã, bây giờ Kiều Vi Nhã trêu nó nó cũng không ra, có thể thấy đã thực sự sợ hãi. Sự việc bên này xong xuôi, Kiều Vi Nhã hoàn toàn không được ngủ, thức đêm0tìm Sở Lạc Nhất kể lại tình hình bên này.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng là kỳ cục, tại sao trên đời vẫn còn loại người này nhỉ?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Em cũng gặp lần đầu luôn, chị không biết hôm nay mẹ minh oai thế nào đâu, chậc chậc chậc, cảm giác ba đứng phía sau mẹ hoàn toàn không cần lên tiếng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ba ở bên cạnh mẹ lúc nào cũng rén lắm đấy em không biết hả? Chuyện này cũng thường thôi.]5[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ha ha ha, nói cũng phải.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hân Mập thể nào rồi?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Bây giờ vẫn đang dỗ Sở Khả. Thằng nhóc này thật sự sợ hãi. Chị không biết đâu, nó ngộp thở đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, ai không biết còn tưởng bà ta định bóp chết cháu mình ấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Kỳ cục nhỉ, chuyện thể này mà cũng làm được.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Coi như4làm mới lại tam quan, chuyện bài báo của chị lát nữa em sẽ xuất ra cho chị.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này không cần gấp, dù sao thì đợt này người phụ nữ kia cũng không làm gì đâu.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Dù sao bây giờ em cũng đang trên đường, không có việc gì khác, gửi cho chị trước. Chị gom chuyện hôm nay chị nói với em vào rồi gửi cho em, chuyện này tốt nhất đừng để về9sau cô ta quay lại cắn trả chi.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không thể, hôm nay đừng đăng, mấy hôm nay cô ta nín nhịn đợi chị cắn cô ta một phát, có lẽ tối nay cô ta cũng mất ngủ đó.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: ..]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Vậy em viết rồi đặt thời gian hai ngày sau, để cô ta lo lắng thêm hai ngày?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha, cái này được phết đấy!]
Kiều Vi Nhã nói chuyện với Sở Lạc Nhất xong mới nhìn về phía Triệu Hân Hân. Lúc này Tiểu Sở Khả đang túm chặt lấy áo mẹ mà ngủ, mặt vẫn hơi đỏ, lồng ngực nhỏ thỉnh thoảng vẫn giật lên.
Kiều Vi Nhã vươn tay xoa xoa gương mặt thằng bé rồi nhìn Triệu Hân Hân, “Không sao đâu, không phải thằng bé đã quay về rồi sao?” Triệu Hân Hân gật đầu, chắc vì quá sợ hãi với sự việc lần này nên trông không ổn lắm. Người lái xe trên đường về vẫn là Sở Lạc Duy, bởi vì bây giờ Sở Vi hoàn toàn không thể cầm lái được. Còn về máy bay trực thăng, Sở Ninh Dực chế họ nên quyết đoán chỉ đưa Thủy An Lạc với cảnh sát và mẹ Lâm bị bắt về. Lâm Gia Vĩ gọi điện thoại tới, dặn Sở Vi đừng đụng tới chuyện này. Anh ta cũng không cảm thấy có lỗi gì với gia đình. Anh ta đón ba lên thành phố chăm sóc, còn về gia đình anh Cả, không liên quan gì tới anh ta.
Cho nên Kiều Vi Nhã cảm thấy, nhà họ Lâm chỉ có Lâm Gia Vĩ là người sáng suốt. Khi họ về đến thành phố A đã là mười giờ rưỡi sáng hôm sau. Triệu Hân Hân bản Sở Lạc Duy và Kiều ViNha về nghỉ ngơi trước, giày vò cả một đêm, chưa có ai được nghỉ cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mẹ Lâm kêu gào không chịu đi cùng cảnh sát, mà người cùng làm ầm lên còn có cả anh Cả của Sở Vi. Hai năm nay nhờ có Sở Vi mà họ làm biếng quen rồi, đột nhiên mất tất cả, lại còn phải hoàn trả số tiền đã tiêu xài phung phí, TVT làm sao anh ta có thể đồng ý được?
Nhưng Thủy An Lạc bị chọc giận rồi, sao có thể nương tay được? Lần này Thủy An Lạc không để Sở Vira mặt, dù sao trong chuyện này còn dính3dáng tới máu mủ huyết thống, cho nên tất cả cứ để Thủy An Lạc tiến hành.
Trải qua một lần này, tuy Sở Khả còn nhỏ, nhưng vẫn rất sợ hãi, cả một ngày sau đó chỉ rúc trong lòng Triệu Hân Hân, không chịu chui ra. Trước kia thằng bé rất thích chơi đùa cùng Kiều Vi Nhã, bây giờ Kiều Vi Nhã trêu nó nó cũng không ra, có thể thấy đã thực sự sợ hãi. Sự việc bên này xong xuôi, Kiều Vi Nhã hoàn toàn không được ngủ, thức đêm0tìm Sở Lạc Nhất kể lại tình hình bên này.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Đúng là kỳ cục, tại sao trên đời vẫn còn loại người này nhỉ?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Em cũng gặp lần đầu luôn, chị không biết hôm nay mẹ minh oai thế nào đâu, chậc chậc chậc, cảm giác ba đứng phía sau mẹ hoàn toàn không cần lên tiếng.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ba ở bên cạnh mẹ lúc nào cũng rén lắm đấy em không biết hả? Chuyện này cũng thường thôi.]5[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Ha ha ha, nói cũng phải.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Hân Mập thể nào rồi?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Bây giờ vẫn đang dỗ Sở Khả. Thằng nhóc này thật sự sợ hãi. Chị không biết đâu, nó ngộp thở đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, ai không biết còn tưởng bà ta định bóp chết cháu mình ấy.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Kỳ cục nhỉ, chuyện thể này mà cũng làm được.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Coi như4làm mới lại tam quan, chuyện bài báo của chị lát nữa em sẽ xuất ra cho chị.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này không cần gấp, dù sao thì đợt này người phụ nữ kia cũng không làm gì đâu.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Dù sao bây giờ em cũng đang trên đường, không có việc gì khác, gửi cho chị trước. Chị gom chuyện hôm nay chị nói với em vào rồi gửi cho em, chuyện này tốt nhất đừng để về9sau cô ta quay lại cắn trả chi.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không thể, hôm nay đừng đăng, mấy hôm nay cô ta nín nhịn đợi chị cắn cô ta một phát, có lẽ tối nay cô ta cũng mất ngủ đó.] [Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: ..]
[Tiểu Bất Điểm là nữ hoàng: Vậy em viết rồi đặt thời gian hai ngày sau, để cô ta lo lắng thêm hai ngày?]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ha ha ha ha, cái này được phết đấy!]
Kiều Vi Nhã nói chuyện với Sở Lạc Nhất xong mới nhìn về phía Triệu Hân Hân. Lúc này Tiểu Sở Khả đang túm chặt lấy áo mẹ mà ngủ, mặt vẫn hơi đỏ, lồng ngực nhỏ thỉnh thoảng vẫn giật lên.
Kiều Vi Nhã vươn tay xoa xoa gương mặt thằng bé rồi nhìn Triệu Hân Hân, “Không sao đâu, không phải thằng bé đã quay về rồi sao?” Triệu Hân Hân gật đầu, chắc vì quá sợ hãi với sự việc lần này nên trông không ổn lắm. Người lái xe trên đường về vẫn là Sở Lạc Duy, bởi vì bây giờ Sở Vi hoàn toàn không thể cầm lái được. Còn về máy bay trực thăng, Sở Ninh Dực chế họ nên quyết đoán chỉ đưa Thủy An Lạc với cảnh sát và mẹ Lâm bị bắt về. Lâm Gia Vĩ gọi điện thoại tới, dặn Sở Vi đừng đụng tới chuyện này. Anh ta cũng không cảm thấy có lỗi gì với gia đình. Anh ta đón ba lên thành phố chăm sóc, còn về gia đình anh Cả, không liên quan gì tới anh ta.
Cho nên Kiều Vi Nhã cảm thấy, nhà họ Lâm chỉ có Lâm Gia Vĩ là người sáng suốt. Khi họ về đến thành phố A đã là mười giờ rưỡi sáng hôm sau. Triệu Hân Hân bản Sở Lạc Duy và Kiều ViNha về nghỉ ngơi trước, giày vò cả một đêm, chưa có ai được nghỉ cả.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com