Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-619
Chương 619: Ngày xuân rực rỡ [188]
Sở Lạc Nhất cũng không để ý, chỉ cẩm bộ quân phục mà anh thay ra đi giặt cho anh, nhưng lúc cô đang giặt thì nhận được điện thoại của Thủ trưởng anh. “Lão Cố à...”
“Không phải a, Cố Tỉ Thành đang ngủ rồi.” Sở Lạc Nhất khẽ nói.
“Em dâu đấy hả? Người ở đầu dây bên kia đổi giọng, giọng nói cũng ôn hòa đi nhiều, “Không3có chuyện gì lớn cả đầu, là chuyện trước đó lão Cổ có xin phép ra nước ngoài ấy mà, có lẽ cần một chút tài liệu về cuộc thi của em. Em dâu, em có tiện cung cấp không?”
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, cô ra khỏi phòng bệnh rồi mới nói: “Thủ trưởng, ngài có thể không phê duyệt cho0anh ấy được không? Anh ấy...”
“Em dâu à. hiểm lắm mới được một lần cậu ấy xin nghỉ vì em, hai người kết hôn bao năm nay, tôi nhìn mà cũng xót xa. Được rồi, dù sao cũng bị thương rồi, chuyện diễn tập quân sự tôi cũng đã báo lên trên hộ cậu ấy, cậu ấy không tham gia được thì cứ để cậu ấy đi thi với5em dâu đi. Em cũng đang đi làm rạng danh nước nhà mà.” Thủ trưởng cười khà khà, “Em dâu hiểu lý lẽ như vậy là phúc của lão Cô, nhưng cũng nên để cậu ấy làm chút gì đó vì em. Không có gì đâu, nhớ cung cấp cho tôi tài liệu về cuộc thi nhé, chuyện này tôi phải báo lên trên.”
Sở Lạc Nhất thở dài đáp:4“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn Thủ trưởng.” Sở Lạc Nhất dập điện thoại, quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ. Cũng lâu lắm anh không được nghỉ ngơi tử tế rồi, hiếm lắm mới mượn dịp bị thương để nghỉ ngơi thế này.
Lúc Cố Tỉ Thành tỉnh dậy, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Sở Lạc Nhất đang vẽ tranh, cô vẽ rất chăm chú, đến9mức anh tỉnh dậy mà cô cũng không biết.
Cố Tỉ Thành dựa vào giường nhìn cô, trong lòng là con trai, bên cạnh là cô đang vẽ tranh. Hải Tử nói, “mặt hướng biển lớn, xuân ấm hoa nở“.
Chắc ý chỉ cảnh này đấy nhỉ.
Trước mặt là cô, là sự nở rộ của cuộc đời anh.
Sở Lạc Nhất cảm nhận được ánh mắt của anh liền ngẩng lên, “ôi, anh tỉnh rồi đấy à?” Cô bỏ giá vẽ xuống, nhảy lên giường, cúi xuống hôn chóc lên môi anh.
Cố Tỉ Thành cắn lại một cái nhưng không mạnh, chỉ có cảm giác ngứa ngáy. “Bắt đầu vẽ rồi à?” Cố Tỉ Thành hỏi.
“Trước đây còn tưởng Cảnh Hán đã thông suốt ra được một chút, tranh cô ấy vẽ ra nhất định sẽ rất có hồn, có lẽ em sẽ thua cô ấy, nhưng giờ em không sợ, trái tim cô ấy quá loạn, không thành thật một chút nào cả.” Sở Lạc Nhất cúi người, xoa lên mặt anh, “Thế nên, kể cả mười năm trước không xảy ra vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, cô ấy cũng không thắng được em đâu.”
Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày nhìn dáng vẻ tự tin của Sở Lạc Nhất. Có người nói người phụ nữ khi tự tin là đẹp nhất, câu này trước giờ vẫn luôn đúng.
Giống như Sở Lạc Nhất lúc này vậy. “Em lúc nào cũng là tốt nhất, không ai có thể bì được.” Cố Tỉ Thành nhéo mũi cô, nói: “Thể em đã chuẩn bị được gì rồi?”
“Không thể nói cho anh biết được, dù sao anh cũng phải đi thi với em, đến lúc đó anh sẽ biết ngay thôi.” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm nói. Nhưng Cố Tỉ Thành lại thấy rét hết cả người, cảm giác không ổn lắm, là cực kỳ không ổn mới đúng. “Em, em biết rồi à?” Cố Tỉ Thành không chắc chắn hỏi lại. Sở Lạc Nhất cười hờ hờ. Cố Tỉ Thành đấm một phát vào ngực mình, “Chuyện bị thương em không thể nói là anh đã lên kế hoạch từ trước được, đây đều là chuyện ngoài ý muốn.” Sở Lạc Nhất vẫn cười hờ hờ, không nói gì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất cũng không để ý, chỉ cẩm bộ quân phục mà anh thay ra đi giặt cho anh, nhưng lúc cô đang giặt thì nhận được điện thoại của Thủ trưởng anh. “Lão Cố à...”
“Không phải a, Cố Tỉ Thành đang ngủ rồi.” Sở Lạc Nhất khẽ nói.
“Em dâu đấy hả? Người ở đầu dây bên kia đổi giọng, giọng nói cũng ôn hòa đi nhiều, “Không3có chuyện gì lớn cả đầu, là chuyện trước đó lão Cổ có xin phép ra nước ngoài ấy mà, có lẽ cần một chút tài liệu về cuộc thi của em. Em dâu, em có tiện cung cấp không?”
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, cô ra khỏi phòng bệnh rồi mới nói: “Thủ trưởng, ngài có thể không phê duyệt cho0anh ấy được không? Anh ấy...”
“Em dâu à. hiểm lắm mới được một lần cậu ấy xin nghỉ vì em, hai người kết hôn bao năm nay, tôi nhìn mà cũng xót xa. Được rồi, dù sao cũng bị thương rồi, chuyện diễn tập quân sự tôi cũng đã báo lên trên hộ cậu ấy, cậu ấy không tham gia được thì cứ để cậu ấy đi thi với5em dâu đi. Em cũng đang đi làm rạng danh nước nhà mà.” Thủ trưởng cười khà khà, “Em dâu hiểu lý lẽ như vậy là phúc của lão Cô, nhưng cũng nên để cậu ấy làm chút gì đó vì em. Không có gì đâu, nhớ cung cấp cho tôi tài liệu về cuộc thi nhé, chuyện này tôi phải báo lên trên.”
Sở Lạc Nhất thở dài đáp:4“Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn Thủ trưởng.” Sở Lạc Nhất dập điện thoại, quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ. Cũng lâu lắm anh không được nghỉ ngơi tử tế rồi, hiếm lắm mới mượn dịp bị thương để nghỉ ngơi thế này.
Lúc Cố Tỉ Thành tỉnh dậy, tinh thần cũng khá hơn nhiều. Sở Lạc Nhất đang vẽ tranh, cô vẽ rất chăm chú, đến9mức anh tỉnh dậy mà cô cũng không biết.
Cố Tỉ Thành dựa vào giường nhìn cô, trong lòng là con trai, bên cạnh là cô đang vẽ tranh. Hải Tử nói, “mặt hướng biển lớn, xuân ấm hoa nở“.
Chắc ý chỉ cảnh này đấy nhỉ.
Trước mặt là cô, là sự nở rộ của cuộc đời anh.
Sở Lạc Nhất cảm nhận được ánh mắt của anh liền ngẩng lên, “ôi, anh tỉnh rồi đấy à?” Cô bỏ giá vẽ xuống, nhảy lên giường, cúi xuống hôn chóc lên môi anh.
Cố Tỉ Thành cắn lại một cái nhưng không mạnh, chỉ có cảm giác ngứa ngáy. “Bắt đầu vẽ rồi à?” Cố Tỉ Thành hỏi.
“Trước đây còn tưởng Cảnh Hán đã thông suốt ra được một chút, tranh cô ấy vẽ ra nhất định sẽ rất có hồn, có lẽ em sẽ thua cô ấy, nhưng giờ em không sợ, trái tim cô ấy quá loạn, không thành thật một chút nào cả.” Sở Lạc Nhất cúi người, xoa lên mặt anh, “Thế nên, kể cả mười năm trước không xảy ra vụ tai nạn ngoài ý muốn kia, cô ấy cũng không thắng được em đâu.”
Cố Tỉ Thành khẽ nhướng mày nhìn dáng vẻ tự tin của Sở Lạc Nhất. Có người nói người phụ nữ khi tự tin là đẹp nhất, câu này trước giờ vẫn luôn đúng.
Giống như Sở Lạc Nhất lúc này vậy. “Em lúc nào cũng là tốt nhất, không ai có thể bì được.” Cố Tỉ Thành nhéo mũi cô, nói: “Thể em đã chuẩn bị được gì rồi?”
“Không thể nói cho anh biết được, dù sao anh cũng phải đi thi với em, đến lúc đó anh sẽ biết ngay thôi.” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm nói. Nhưng Cố Tỉ Thành lại thấy rét hết cả người, cảm giác không ổn lắm, là cực kỳ không ổn mới đúng. “Em, em biết rồi à?” Cố Tỉ Thành không chắc chắn hỏi lại. Sở Lạc Nhất cười hờ hờ. Cố Tỉ Thành đấm một phát vào ngực mình, “Chuyện bị thương em không thể nói là anh đã lên kế hoạch từ trước được, đây đều là chuyện ngoài ý muốn.” Sở Lạc Nhất vẫn cười hờ hờ, không nói gì.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com