Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-623
Chương 623: Ngày xuân rực rỡ [192]
Cố Tỉ Thành xấu hổ cười.
Tiểu Quỷ Quỷ cười ngượng ngùng. Chị dâu lên nhà, đúng lúc Sở Lạc Nhất cũng vừa mới tỉnh ngủ đi ra tìm người.
“Em dâu, cuối cùng em cũng dậy rồi, chị thấy hai ba con họ dạo này toàn ở dưới kia làm mồi cho muỗi thôi. Thằng bé trắng trẻo bị muỗi đốt sưng hết người rồi đấy.”
Sở Lạc Nhất cười không phải là kiểu xấu hổ vừa, mà là quá xấu hổ luôn. “Ha ha, chuyện đó, chuyện đó... giờ em sẽ đi3gọi ba con họ lên” Sở Lạc Nhất nói thế rồi vội vàng chạy xuống lầu. “Người mẹ khủng bố đó bao giờ mới bình thường trở lại đây.” Tiểu Quỷ Quỷ nằm trong lòng ba, bất lực nói.
Cố Tỉ Thành: “...”
Chắc nhanh thôi, dù sao cũng nộp bản vẽ rồi mà.
“Dạo này mẹ hơi bận, chờ mẹ hết bận là ổn.” Cố Tỉ Thành khẽ vỗ về con trai, “Có chịu thêm vài ngày nữa, không thì ba đưa con đến phòng làm việc của ba.” “Muỗi ở đó còn0to hơn.” Tiểu Quỷ Quỷ than thở. Sở Lạc Nhất đứng trên hai ba con, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên bậc cầu thang cuối cùng, bảy tiếng đồng hồ trước chính cô đã gào lên đuổi hai ba con họ ra ngoài. Hai tên ngốc này không thể tìm chỗ khác được sao? Không thì đi ra ngoài chơi cũng được mà.
Sở Lạc Nhất đi tới, nhấc chân đá vào lưng Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành theo phản xạ trở tay tóm lấy Sở Lạc5Nhất làm cố giật mình nhảy lên ba bậc thang, “Làm gì thế?”
Cố Tỉ Thành “ôi” một tiếng, vội thu tay lại, cuống quýt nói: “Em tới sao không nói một tiếng?”.
Tiểu Quỷ Quỷ cũng đứng dậy theo, sải bước đi lên ôm lấy chân Sở Lạc Nhất, “Mẹ ơi, Bảo Bảo bị đốt thành cái bánh bao luôn rồi, Bảo Bảo có thể về nhà được chưa?” Sở Lạc Nhất nhìn hai nốt muỗi đốt đỏ trên mặt con trai, vội bế Tiểu Quỷ Quỷ dậy, “Sao anh không chịu4để ý gì thế, đốt lên mặt thằng bé rồi này.”
Cố Tỉ Thành bị mắng tủi thân không thôi, chẳng lẽ cô không thấy anh cũng bị đốt à?
Chỗ này nhiều muỗi như thế, cô không thấy sao?
Sở Lạc Nhất xót xa bế con trai về nhà. Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng, cuối cùng nhóc cũng được giải thoát rồi.
Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, chỉ muốn nói chuyện này chẳng liên quan gì tới anh hết.
Nhưng nếu anh nói câu này, vợ anh mà nghe thấy chỉ chẳng khác9nào là đang đùn đẩy trách nhiệm cả. Cố Tỉ Thành thở dài, đành lằng nhằng đi theo sau. Sở Lạc Nhất bôi thuốc lên mặt Tiểu Quỷ Quỷ, còn không ngừng mắng Cố Tỉ Thành có phải ngốc không, đưa con ra ngoài chơi thì đã không bị đốt thế này rồi. “Chuẩn đấy.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa ăn kem vừa cùng mẹ quở trách người ta đang làm cơm cho hai mẹ con. Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn con trai, Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt nhìn cô, bỗng chốc mọi bực mình đều tiêu tan hết. Cố Tỉ Thành đang nấu cơm trong bếp bày tỏ rất tủi thân, chẳng phải vì sợ cô xảy ra chuyện nên anh mới không dám đi xa đó sao. Giống lúc thi đại học xong thì đừng có hỏi thành tích ấy, Cố Tỉ Thành cũng không hỏi Sở Lạc Nhật lần này cô vẽ thế nào mà chỉ nấu đồ ăn ngon cho cô và dỗ dành cổ. Nhưng Cố Tỉ Thành không hỏi thì ăn cơm xong, Đàm Thần Tiêu vẫn gọi điện tới hỏi.
Sở Lạc Nhất cũng không giấu giếm bà, “Em không vẽ tranh sông nước.” “Cái gì?” Đàm Thần Tiêu kinh ngạc, “Nhất Nhất, đó mới là điểm mạnh của em, đây là tác phẩm trở về của em, em có biết nó quan trọng thể nào với em không?”
Sở Lạc Nhật ngồi trên sofa, nhìn cậu con trai đang luôn miệng kêu ngứa, đòi Cố Tỉ Thành bôi thuốc cho, “Sư phụ, em cũng không thể vẽ cái đó cả đời được, đúng không ạ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cố Tỉ Thành xấu hổ cười.
Tiểu Quỷ Quỷ cười ngượng ngùng. Chị dâu lên nhà, đúng lúc Sở Lạc Nhất cũng vừa mới tỉnh ngủ đi ra tìm người.
“Em dâu, cuối cùng em cũng dậy rồi, chị thấy hai ba con họ dạo này toàn ở dưới kia làm mồi cho muỗi thôi. Thằng bé trắng trẻo bị muỗi đốt sưng hết người rồi đấy.”
Sở Lạc Nhất cười không phải là kiểu xấu hổ vừa, mà là quá xấu hổ luôn. “Ha ha, chuyện đó, chuyện đó... giờ em sẽ đi3gọi ba con họ lên” Sở Lạc Nhất nói thế rồi vội vàng chạy xuống lầu. “Người mẹ khủng bố đó bao giờ mới bình thường trở lại đây.” Tiểu Quỷ Quỷ nằm trong lòng ba, bất lực nói.
Cố Tỉ Thành: “...”
Chắc nhanh thôi, dù sao cũng nộp bản vẽ rồi mà.
“Dạo này mẹ hơi bận, chờ mẹ hết bận là ổn.” Cố Tỉ Thành khẽ vỗ về con trai, “Có chịu thêm vài ngày nữa, không thì ba đưa con đến phòng làm việc của ba.” “Muỗi ở đó còn0to hơn.” Tiểu Quỷ Quỷ than thở. Sở Lạc Nhất đứng trên hai ba con, nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ngồi trên bậc cầu thang cuối cùng, bảy tiếng đồng hồ trước chính cô đã gào lên đuổi hai ba con họ ra ngoài. Hai tên ngốc này không thể tìm chỗ khác được sao? Không thì đi ra ngoài chơi cũng được mà.
Sở Lạc Nhất đi tới, nhấc chân đá vào lưng Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành theo phản xạ trở tay tóm lấy Sở Lạc5Nhất làm cố giật mình nhảy lên ba bậc thang, “Làm gì thế?”
Cố Tỉ Thành “ôi” một tiếng, vội thu tay lại, cuống quýt nói: “Em tới sao không nói một tiếng?”.
Tiểu Quỷ Quỷ cũng đứng dậy theo, sải bước đi lên ôm lấy chân Sở Lạc Nhất, “Mẹ ơi, Bảo Bảo bị đốt thành cái bánh bao luôn rồi, Bảo Bảo có thể về nhà được chưa?” Sở Lạc Nhất nhìn hai nốt muỗi đốt đỏ trên mặt con trai, vội bế Tiểu Quỷ Quỷ dậy, “Sao anh không chịu4để ý gì thế, đốt lên mặt thằng bé rồi này.”
Cố Tỉ Thành bị mắng tủi thân không thôi, chẳng lẽ cô không thấy anh cũng bị đốt à?
Chỗ này nhiều muỗi như thế, cô không thấy sao?
Sở Lạc Nhất xót xa bế con trai về nhà. Tiểu Quỷ Quỷ hài lòng, cuối cùng nhóc cũng được giải thoát rồi.
Cố Tỉ Thành sờ sờ chóp mũi, chỉ muốn nói chuyện này chẳng liên quan gì tới anh hết.
Nhưng nếu anh nói câu này, vợ anh mà nghe thấy chỉ chẳng khác9nào là đang đùn đẩy trách nhiệm cả. Cố Tỉ Thành thở dài, đành lằng nhằng đi theo sau. Sở Lạc Nhất bôi thuốc lên mặt Tiểu Quỷ Quỷ, còn không ngừng mắng Cố Tỉ Thành có phải ngốc không, đưa con ra ngoài chơi thì đã không bị đốt thế này rồi. “Chuẩn đấy.” Tiểu Quỷ Quỷ vừa ăn kem vừa cùng mẹ quở trách người ta đang làm cơm cho hai mẹ con. Sở Lạc Nhất trừng mắt nhìn con trai, Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt nhìn cô, bỗng chốc mọi bực mình đều tiêu tan hết. Cố Tỉ Thành đang nấu cơm trong bếp bày tỏ rất tủi thân, chẳng phải vì sợ cô xảy ra chuyện nên anh mới không dám đi xa đó sao. Giống lúc thi đại học xong thì đừng có hỏi thành tích ấy, Cố Tỉ Thành cũng không hỏi Sở Lạc Nhật lần này cô vẽ thế nào mà chỉ nấu đồ ăn ngon cho cô và dỗ dành cổ. Nhưng Cố Tỉ Thành không hỏi thì ăn cơm xong, Đàm Thần Tiêu vẫn gọi điện tới hỏi.
Sở Lạc Nhất cũng không giấu giếm bà, “Em không vẽ tranh sông nước.” “Cái gì?” Đàm Thần Tiêu kinh ngạc, “Nhất Nhất, đó mới là điểm mạnh của em, đây là tác phẩm trở về của em, em có biết nó quan trọng thể nào với em không?”
Sở Lạc Nhật ngồi trên sofa, nhìn cậu con trai đang luôn miệng kêu ngứa, đòi Cố Tỉ Thành bôi thuốc cho, “Sư phụ, em cũng không thể vẽ cái đó cả đời được, đúng không ạ?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com