Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-628
Chương 628: Ngày xuân rực rỡ[197]
Tuy Tiểu Tiểu Tiểu vẫn chưa biết nói, nhưng cũng đã vui tươi, cởi mở hơn trước rất nhiều, cũng có thể chơi cùng với Tiểu Quỷ Quỷ. Lúc Sở Lạc Nhất mặc một chiếc máy voan dài tóm Cố3Tỉ Thành đang định đi ngủ ra ngoài. Hai đứa nhỏ đang nhặt vỏ sò trên bãi biển.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất đang ngồi hóng gió dưới tán ô. Triệu Hân Hân đang chạy theo sau Sở Khả,0sợ nhóc bị ngã. Sở Vi và Sở Lạc Duy đang nói với nhau chuyện gì đó.
Sở Lạc Nhất ôm lấy cổ Kiều Vi Nhã: “Làm gì đấy?” “Quang hợp, không nhìn thấy à?” Kiều Vi Nhã chỉ chỉ chiếc5váy xanh của mình, “Haiz, đại thần, ký tên cho em đi.” “Không ký, chữ ký của đại thần muốn là ký cho chắc?” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo ngồi xuống cạnh Kiều Vi Nhã, lại bị Kiều Vi Nhã4đá cho một cái, “Haiz, Triệu Hân Hân, con trai cậu cũng có phải mới mấy tháng tuổi đâu, cậu có cần phải cứ lẽo đẽo theo nó suốt thể không? Không ngã được đâu.”
“Chị không biết đâu, sau vụ9lần trước, cậu ấy càng lúc càng trông chặt đứa con bảo bối này của cậu ấy hơn đấy.” Kiều Vi Nhã cười giễu, nhìn cô gái chỉ sợ con mình ngã bên kia, “Thà cậu tìm sợi dây thừng buộc luôn con cậu lên người cho xong.”
Kiều Vi Nhã nói xong lại bị Sở Lạc Nhất đá một cái, “Nói cái gì thế hả?”
“Em nói không phải là thật chắc, Sở Lạc Nhất, chị ấy đá em.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên. Sở Lạc Duy lắc lắc cái ly trong tay, lạnh lùng liếc qua Sở Lạc Nhất, “Đến anh còn không dám đá cô ấy, em to gan quá rồi đấy.”
Sở Vi: “...”
Thể chỉ có thể nói là cậu nhát gan thôi. “Đồ chưa có con như cậu im đi.” Triệu Hân Hân ngoảnh lại, ghét bỏ lườm cô một cái. Nhắc đến chuyện này, Sở Lạc Nhất nhìn Kiều Vi Nhã, “Hai người tính bao giờ thì sinh con vậy?”
“Vội gì chứ, mới được bao tuổi đâu? Tính để người ta giống đám khọm gia các người à?” Kiều Vi Nhã đắc ý lên tiếng. Cố Tỉ Thành vốn đang ngồi cạnh Sở Lạc Nhất ép nước hoa quả cho cô, sau khi nghe Kiều Vi Nhã nói, rõ ràng có thấy sắc mặt ông anh vợ mình thay đổi, hơn nữa còn không phải kiểu thay đổi một chút một ít thôi đâu. Vậy có nghĩa là chỉ có Kiều Vi Nhã là chưa muốn có con thôi.
Sở Lạc Nhất nhận lấy nước hoa quả Cố Tỉ Thành đưa tới. Cố Tỉ Thành mới nói, “Chuyện con cái cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi.”
“Không muốn đâu, em cảm thấy như bây giờ rất ổn, hai đứa chúng em muốn làm gì thì làm.” Kiều Vi Nhã run rẩy, “Nghĩ tới chuyện nửa đêm không được ngủ phải dậy chăm tiểu tổ tông kia em cũng thấy không qua được cửa tâm lý rồi.”
Kiều Vi Nhã nói tới đây lại nhận cốc nước ép Sở Lạc Duy đưa cho, “Đúng không, Sở Lạc Duy.” Sở Lạc Duy không nói gì, chỉ nằm về chỗ.
Sở Lạc Nhất quay qua nhìn Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành nhún vai. Sở Lạc Nhất lại phải quay ra nhìn Kiều Vi Nhã, kéo cô đứng dậy: “Em qua đây với chị.” “Làm gì?” Kiều Vi Nhã “ái” một tiếng, vội đặt cốc nước ép xuống sau đó bị Sở Lạc Nhất lôi sang một bên. Cho đến khi đi xa khỏi đám người, Sở Lạc Nhất mới đẩy Kiều Vi Nhã ra, “Đúng cái gì mà đúng, mỗi lần anh chị nhìn thấy Tiếu Tiếu với Sở Khả mắt sáng như sao, sao em lại không muốn có con hả?” Sở Lạc Nhất trừng mắt hỏi. Kiều Vi Nhã ngẩn ra, phất tay, “Thì... thì chỉ là không muốn thôi, cái sinh vật mềm nhũn đó có gì hay chứ?”
Sở Lạc Nhất cười như không cười nhìn cô, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của anh trai mình, “Nhưng không phải là anh chị không muốn.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Tuy Tiểu Tiểu Tiểu vẫn chưa biết nói, nhưng cũng đã vui tươi, cởi mở hơn trước rất nhiều, cũng có thể chơi cùng với Tiểu Quỷ Quỷ. Lúc Sở Lạc Nhất mặc một chiếc máy voan dài tóm Cố3Tỉ Thành đang định đi ngủ ra ngoài. Hai đứa nhỏ đang nhặt vỏ sò trên bãi biển.
Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất đang ngồi hóng gió dưới tán ô. Triệu Hân Hân đang chạy theo sau Sở Khả,0sợ nhóc bị ngã. Sở Vi và Sở Lạc Duy đang nói với nhau chuyện gì đó.
Sở Lạc Nhất ôm lấy cổ Kiều Vi Nhã: “Làm gì đấy?” “Quang hợp, không nhìn thấy à?” Kiều Vi Nhã chỉ chỉ chiếc5váy xanh của mình, “Haiz, đại thần, ký tên cho em đi.” “Không ký, chữ ký của đại thần muốn là ký cho chắc?” Sở Lạc Nhất kiêu ngạo ngồi xuống cạnh Kiều Vi Nhã, lại bị Kiều Vi Nhã4đá cho một cái, “Haiz, Triệu Hân Hân, con trai cậu cũng có phải mới mấy tháng tuổi đâu, cậu có cần phải cứ lẽo đẽo theo nó suốt thể không? Không ngã được đâu.”
“Chị không biết đâu, sau vụ9lần trước, cậu ấy càng lúc càng trông chặt đứa con bảo bối này của cậu ấy hơn đấy.” Kiều Vi Nhã cười giễu, nhìn cô gái chỉ sợ con mình ngã bên kia, “Thà cậu tìm sợi dây thừng buộc luôn con cậu lên người cho xong.”
Kiều Vi Nhã nói xong lại bị Sở Lạc Nhất đá một cái, “Nói cái gì thế hả?”
“Em nói không phải là thật chắc, Sở Lạc Nhất, chị ấy đá em.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên. Sở Lạc Duy lắc lắc cái ly trong tay, lạnh lùng liếc qua Sở Lạc Nhất, “Đến anh còn không dám đá cô ấy, em to gan quá rồi đấy.”
Sở Vi: “...”
Thể chỉ có thể nói là cậu nhát gan thôi. “Đồ chưa có con như cậu im đi.” Triệu Hân Hân ngoảnh lại, ghét bỏ lườm cô một cái. Nhắc đến chuyện này, Sở Lạc Nhất nhìn Kiều Vi Nhã, “Hai người tính bao giờ thì sinh con vậy?”
“Vội gì chứ, mới được bao tuổi đâu? Tính để người ta giống đám khọm gia các người à?” Kiều Vi Nhã đắc ý lên tiếng. Cố Tỉ Thành vốn đang ngồi cạnh Sở Lạc Nhất ép nước hoa quả cho cô, sau khi nghe Kiều Vi Nhã nói, rõ ràng có thấy sắc mặt ông anh vợ mình thay đổi, hơn nữa còn không phải kiểu thay đổi một chút một ít thôi đâu. Vậy có nghĩa là chỉ có Kiều Vi Nhã là chưa muốn có con thôi.
Sở Lạc Nhất nhận lấy nước hoa quả Cố Tỉ Thành đưa tới. Cố Tỉ Thành mới nói, “Chuyện con cái cứ để thuận theo tự nhiên là được rồi.”
“Không muốn đâu, em cảm thấy như bây giờ rất ổn, hai đứa chúng em muốn làm gì thì làm.” Kiều Vi Nhã run rẩy, “Nghĩ tới chuyện nửa đêm không được ngủ phải dậy chăm tiểu tổ tông kia em cũng thấy không qua được cửa tâm lý rồi.”
Kiều Vi Nhã nói tới đây lại nhận cốc nước ép Sở Lạc Duy đưa cho, “Đúng không, Sở Lạc Duy.” Sở Lạc Duy không nói gì, chỉ nằm về chỗ.
Sở Lạc Nhất quay qua nhìn Cố Tỉ Thành, Cố Tỉ Thành nhún vai. Sở Lạc Nhất lại phải quay ra nhìn Kiều Vi Nhã, kéo cô đứng dậy: “Em qua đây với chị.” “Làm gì?” Kiều Vi Nhã “ái” một tiếng, vội đặt cốc nước ép xuống sau đó bị Sở Lạc Nhất lôi sang một bên. Cho đến khi đi xa khỏi đám người, Sở Lạc Nhất mới đẩy Kiều Vi Nhã ra, “Đúng cái gì mà đúng, mỗi lần anh chị nhìn thấy Tiếu Tiếu với Sở Khả mắt sáng như sao, sao em lại không muốn có con hả?” Sở Lạc Nhất trừng mắt hỏi. Kiều Vi Nhã ngẩn ra, phất tay, “Thì... thì chỉ là không muốn thôi, cái sinh vật mềm nhũn đó có gì hay chứ?”
Sở Lạc Nhất cười như không cười nhìn cô, nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của anh trai mình, “Nhưng không phải là anh chị không muốn.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com