Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-638
Chương 638: Ngày xuân rực rỡ [207]
Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn xuống người nào đó đang ôm con dưới sân khấu: “Cũng chính là lúc đó người ấy đã nói với tôi rằng, anh ấy tuyệt đối không để đứa con của tôi xảy ra tình trạng như vậy.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa chỉ vào đứa nhỏ đang đứng bên chân người quân nhân kia: “Nhưng mà bốn năm sau, con trai tôi thành một đứa nhỏ thấy ai mặc quân phục cũng gọi là ba, chỉ là3vì nó chưa bao giờ được gặp ba mình, chỉ biết ba của nó là một
người đàn ông mặc quân phục, là người bảo vệ cho quốc gia, gìn giữ hòa bình nhưng lại không biết mặt ba trông như thế nào.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa hạ mi mắt xuống rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cô quay đầu nhìn người dưới sân khấu: “Bọn họ nói lính tráng chỉ biết lừa người, thật ra đây là lời nói thật.”
Sở Lạc0Nhất nói xong, người dưới sân khấu vẫn giữ im lặng.
“Thật ra lúc nộp bức tranh này, sư phụ của tôi có hỏi tôi đang vẽ cái gì, tôi nói tôi không vẽ sông núi nước non. Mọi người đều nhớ Summer, đó là thế mạnh của cô ấy cho nên chỉ cần vẽ cái đó thì bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể đứng
vị trí này, thế nhưng cô ấy lại không làm vậy, lúc đó sư phụ của tôi cực kỳ5tức giận.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn về phía Đàm Thần Tiêu.
Đàm Thần Tiêu vẫn ngồi tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Sở Lạc Nhất.
“Lúc nộp tác phẩm, tôi rất dằn vặt, bởi vì tôi biết không có một tác phẩm nào lấy đề tài quân nhân mà lại thắng trong một cuộc tranh tài không phải của quân đội, thế nhưng tôi vẫn muốn thử một lần. Tôi không muốn ca tụng sự vĩ đại của một người lính. Tôi chỉ muốn4nói cho mọi người biết rằng, đằng sau mỗi người lính vẫn còn một đứa nhỏ cần ba.”
Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, cánh tay ôm chặt lấy con trai trong lồng ngực. Bức tranh này thật ra không cần nói gì mọi người cũng sẽ hiểu. “Ba ơi...” Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu, bộ dáng đáng thương như đang muốn khóc. Nhóc chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, chỉ có cảm giác là mẹ đang nhắc tới mình thì phải?
Cố Tỉ Thành ôm chặt9con trai, vẫn giữ im lặng.
Vợ lính, con nhà lính thật ra mới là đối tượng cần xã hội quan tâm, họ càng cần sự thấu hiểu cùng giúp đỡ của mọi người. Cả thế giới đều nên như vậy.
Sở Lạc Nhất phát biểu xong liền bước xuống sân khấu nói cho Cố Tỉ Thành biết, cô muốn đem số tiền thưởng này cho những người vợ lính có hoàn cảnh khó khăn mà trước đây Sư Niệm từng đến thăm, chương trình kia vẫn đang được tiếp tục, mấy năm nay vẫn luôn xuất hiện những người vợ lính có hoàn cảnh khó khăn.
Tất nhiên Cố Tỉ Thành không có ý kiến.
Tối hôm đó sau khi dỗ dành con trai đi ngủ xong xuôi, Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất đến cây cầu màu hồng nhạt khiến mọi con tim thiếu nữ xôn xao kia.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, Sở Lạc Nhất nắm ngược lại hai tay của Cố Tỉ Thành: “Chẳng phải anh không thích chỗ này sao?”
“Em thích anh sẽ thích.” Cố Tỉ Thành nắm lấy bàn tay cô thật chặt, thậm chí còn để ý phía sau cho cô chỉ sợ nếu cô không cẩn thận sẽ ngã xuống.
“Hôm nay biết ăn nói ghê ta, chẳng giống anh gì cả.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, sau đó đi ra giữa cầu.
“Có lúc nào anh không biết ăn nói đâu.” Cố Tỉ Thành giả vờ không vui trừng mắt với Sở Lạc Nhất, sau đó mạnh mẽ kéo cô vào lòng: “Có bao nhiêu người kia, em không thể đi tử tế được sao?”
“Có anh mà.” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên: “Hôm nay em ngầu lắm đúng không? Có phải hôm nay anh tự hào vì vợ anh lắm đúng không?” “Ừ, tự hào, cực kỳ tự hào, lần này thì vợ anh nổi tiếng trong hội lính của cả thế giới luôn rồi.” Cố Tỉ Thành có chút ghen tuông nói. Sở Lạc Nhất cười to: “Thật ra em cũng đâu ngờ ban tổ chức lại mời nhiều quân nhân tới vậy đâu, không ngờ lại nổi tiếng bất ngờ như vậy.” Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng hớn hở của cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh đã nói với em bao giờ chưa?” “Nói anh yêu em chứ gì.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
“Không phải.” “Hả? Anh không thương em á?” Sở Lạc Nhật lập tức nổi giận trong nháy mắt. Cố Tỉ Thành ôm chặt lấy Sở Lạc Nhất đang giãy giụa, sau đó cười nói: “Em là mùa xuân rực rỡ của anh.”
Đó có nghĩa là ngoại trừ yêu, còn có cả sự ấm áp và hy vọng. Có cô ở đây, một đời này của Cố Tỉ Thành đáng giá rồi. Cô là của anh, là mùa xuân của anh.
Sở Lạc Nhất ôm lấy người đàn ông này, anh cũng chính là mùa xuân của cô.
Người mà cả đời Sở Lạc Nhất cũng nhất quyết không buông tay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn xuống người nào đó đang ôm con dưới sân khấu: “Cũng chính là lúc đó người ấy đã nói với tôi rằng, anh ấy tuyệt đối không để đứa con của tôi xảy ra tình trạng như vậy.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa chỉ vào đứa nhỏ đang đứng bên chân người quân nhân kia: “Nhưng mà bốn năm sau, con trai tôi thành một đứa nhỏ thấy ai mặc quân phục cũng gọi là ba, chỉ là3vì nó chưa bao giờ được gặp ba mình, chỉ biết ba của nó là một
người đàn ông mặc quân phục, là người bảo vệ cho quốc gia, gìn giữ hòa bình nhưng lại không biết mặt ba trông như thế nào.” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa hạ mi mắt xuống rồi hít một hơi thật sâu, sau đó cô quay đầu nhìn người dưới sân khấu: “Bọn họ nói lính tráng chỉ biết lừa người, thật ra đây là lời nói thật.”
Sở Lạc0Nhất nói xong, người dưới sân khấu vẫn giữ im lặng.
“Thật ra lúc nộp bức tranh này, sư phụ của tôi có hỏi tôi đang vẽ cái gì, tôi nói tôi không vẽ sông núi nước non. Mọi người đều nhớ Summer, đó là thế mạnh của cô ấy cho nên chỉ cần vẽ cái đó thì bất cứ lúc nào cô ấy cũng có thể đứng
vị trí này, thế nhưng cô ấy lại không làm vậy, lúc đó sư phụ của tôi cực kỳ5tức giận.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn về phía Đàm Thần Tiêu.
Đàm Thần Tiêu vẫn ngồi tựa lưng vào ghế, mỉm cười nhìn Sở Lạc Nhất.
“Lúc nộp tác phẩm, tôi rất dằn vặt, bởi vì tôi biết không có một tác phẩm nào lấy đề tài quân nhân mà lại thắng trong một cuộc tranh tài không phải của quân đội, thế nhưng tôi vẫn muốn thử một lần. Tôi không muốn ca tụng sự vĩ đại của một người lính. Tôi chỉ muốn4nói cho mọi người biết rằng, đằng sau mỗi người lính vẫn còn một đứa nhỏ cần ba.”
Cố Tỉ Thành ngẩng đầu, cánh tay ôm chặt lấy con trai trong lồng ngực. Bức tranh này thật ra không cần nói gì mọi người cũng sẽ hiểu. “Ba ơi...” Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng đầu, bộ dáng đáng thương như đang muốn khóc. Nhóc chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cả, chỉ có cảm giác là mẹ đang nhắc tới mình thì phải?
Cố Tỉ Thành ôm chặt9con trai, vẫn giữ im lặng.
Vợ lính, con nhà lính thật ra mới là đối tượng cần xã hội quan tâm, họ càng cần sự thấu hiểu cùng giúp đỡ của mọi người. Cả thế giới đều nên như vậy.
Sở Lạc Nhất phát biểu xong liền bước xuống sân khấu nói cho Cố Tỉ Thành biết, cô muốn đem số tiền thưởng này cho những người vợ lính có hoàn cảnh khó khăn mà trước đây Sư Niệm từng đến thăm, chương trình kia vẫn đang được tiếp tục, mấy năm nay vẫn luôn xuất hiện những người vợ lính có hoàn cảnh khó khăn.
Tất nhiên Cố Tỉ Thành không có ý kiến.
Tối hôm đó sau khi dỗ dành con trai đi ngủ xong xuôi, Cố Tỉ Thành dẫn Sở Lạc Nhất đến cây cầu màu hồng nhạt khiến mọi con tim thiếu nữ xôn xao kia.
Ánh trăng hôm nay rất đẹp, Sở Lạc Nhất nắm ngược lại hai tay của Cố Tỉ Thành: “Chẳng phải anh không thích chỗ này sao?”
“Em thích anh sẽ thích.” Cố Tỉ Thành nắm lấy bàn tay cô thật chặt, thậm chí còn để ý phía sau cho cô chỉ sợ nếu cô không cẩn thận sẽ ngã xuống.
“Hôm nay biết ăn nói ghê ta, chẳng giống anh gì cả.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, sau đó đi ra giữa cầu.
“Có lúc nào anh không biết ăn nói đâu.” Cố Tỉ Thành giả vờ không vui trừng mắt với Sở Lạc Nhất, sau đó mạnh mẽ kéo cô vào lòng: “Có bao nhiêu người kia, em không thể đi tử tế được sao?”
“Có anh mà.” Sở Lạc Nhất nói một cách đương nhiên: “Hôm nay em ngầu lắm đúng không? Có phải hôm nay anh tự hào vì vợ anh lắm đúng không?” “Ừ, tự hào, cực kỳ tự hào, lần này thì vợ anh nổi tiếng trong hội lính của cả thế giới luôn rồi.” Cố Tỉ Thành có chút ghen tuông nói. Sở Lạc Nhất cười to: “Thật ra em cũng đâu ngờ ban tổ chức lại mời nhiều quân nhân tới vậy đâu, không ngờ lại nổi tiếng bất ngờ như vậy.” Cố Tỉ Thành nhìn bộ dạng hớn hở của cô, sau đó anh cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh đã nói với em bao giờ chưa?” “Nói anh yêu em chứ gì.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói.
“Không phải.” “Hả? Anh không thương em á?” Sở Lạc Nhật lập tức nổi giận trong nháy mắt. Cố Tỉ Thành ôm chặt lấy Sở Lạc Nhất đang giãy giụa, sau đó cười nói: “Em là mùa xuân rực rỡ của anh.”
Đó có nghĩa là ngoại trừ yêu, còn có cả sự ấm áp và hy vọng. Có cô ở đây, một đời này của Cố Tỉ Thành đáng giá rồi. Cô là của anh, là mùa xuân của anh.
Sở Lạc Nhất ôm lấy người đàn ông này, anh cũng chính là mùa xuân của cô.
Người mà cả đời Sở Lạc Nhất cũng nhất quyết không buông tay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook