Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-639
Chương 639: Anh bị bệnh hả? may quá, em có thuốc [1]
Mùa xuân tháng Ba, Bánh Bao Nhỏ nhà Sở Lạc Ninh vừa tròn nửa tuổi.
Mặc dù Sở Lạc Ninh vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật cô con gái mình mong đợi đột nhiên biến thành một đứa con trai nhưng khi thấy Bánh Bao Nhỏ càng ngày càng đáng yêu, Sở Lạc Ninh vẫn từ từ chấp nhận được. Chỉ có3điều bọn họ quá bận rộn, từ thứ hai đến thứ sáu Bánh Bao Nhỏ luôn ở cùng Thủy An Lạc.
Bánh Bao Nhỏ chưa biết đi. Nhóc thích nhất là chị gái còn ghét ông nội nhất, bởi vì ai cũng nói nhóc trông giống ông nội nhưng rõ ràng là nhóc đẹp trai hơn cơ mà. Đương nhiên nhóc còn thích cả0cổ của nhóc, bởi vì mẹ nói tiền sữa bột của nhóc đều do cô chi. Đã thế cô còn đẹp nữa. Chưa kể ngay lúc này cô còn đang bế nhóc, vậy nên nhóc rất vui. An Hinh Duyệt dựa vào ghế sofa ôm con gái mình, mắt nhìn đứa con trai được Kiều Vi Nhã ôm đang sung sướng đến độ5cái chân nhỏ đạp đạp, cười đến mức nước bọt nhiễu hết cả ra.
“Con trai anh chắc chắn là một đứa mê gái!” An Hinh Duyệt vừa ôm con gái vừa oán giận với Sở Lạc Ninh đang nói chuyện với Sở Lạc Duy. Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn vợ mình, sau đó bị Tiểu Tiểu Tiểu để bé ngồi lên chân4của anh: “Không thể nào, trong nhà này không có gái nào để nó mê cả.”
Sở Lạc Duy hừ một tiếng nghĩ thầm, thằng nhãi kia không cần đi mê người khác mà đang mê vợ của ông có được không? An Hinh Duyệt trợn mắt, sau đó cô quay sang con trai đang được Kiều Vi Nhã đỡ tay đứng trên đùi9rồi nói: “Hừ, Sở Nguyệt Thâm, con nhìn xem, đây là ai?” Tên của Bánh Bao Nhỏ là do Sở Ninh Dực đặt, dùng họ của ba và một từ đọc gần giống tên của mẹ rồi thêm một chữ sâm, trước đây Thủy An Lạc có hỏi Sở Ninh Dực như vậy có nghĩa là gì. Không ngờ Sở Ninh Dực lại đáp, vì đúng lúc anh đang đọc sách, thấy chữ đó nên dùng luôn. Kết quả Thủy An Lạc không thèm để ý đến chồng mình suốt vài ngày. Nhưng cái tên này vẫn được dùng. Có lẽ Bánh Bao Nhỏ nghe thấy tiếng của mẹ, cũng có lẽ vì giọng nói này nhóc ít khi được nghe thấy nên mới chậm chạp quay đầu sang.
“Chậc chậc chậc, chị Miên Miên đừng chê nó, thằng bé còn nhỏ mà, hiện giờ mới chỉ nhận thức được cô của nó là em thôi chứ chưa nhận được chị đâu. Chị nói xem, một tuần chị mới về gặp thằng bé được hai ngày mà nó mới nhỏ xíu xiu như vậy liệu có thể nhớ chị được không?” Kiều Vi Nhã bật cười rồi ôm lấy Bánh Bao Nhỏ đặt lên đùi mình.
“Nếu thích trẻ con như vậy thì tự sinh một đứa đi, quấn lấy con chị như vậy làm gì?” An Hinh Duyệt dựa vào ghế sofa nhìn Kiều Vi Nhã. Sở Lạc Duy híp mắt, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Kiều Vi Nhã vẫn cười đùa không tim không phổi như trước: “Trẻ con chơi ban ngày còn tốt, chứ còn bảo em trông trẻ con ban đêm thì em sẽ khóc chết mất.”
Kiều Vi Nhã mới nói xong đã bị Sở Lạc Ninh cướp lấy Bánh Bao Nhỏ: “Trẻ con là để cho em chơi đùa đấy à?”
Kiều Vi Nhã cười hì hì rồi nói: “Em ôm con trai anh thì sao chứ, có làm ngã đâu?” Kiều Vi Nhã nói rồi bật cười: “Em nói rõ là con của người khác chứ đâu phải nói con của em đâu đúng không?”
An Hinh Duyệt: “...” An Hinh Duyệt lập tức bế con trai về. Bánh Bao Nhỏ thấy mỹ nữ trước mặt đột nhiên biến mất liền bep miệng muốn khóc. “Ai mới là mẹ của con hả, về tay mẹ lại khóc là thế nào, không được khóc.” An Hinh Duyệt nói rồi ôm Bánh Bao Nhỏ ngồi cách xa Kiều Vi Nhã.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mùa xuân tháng Ba, Bánh Bao Nhỏ nhà Sở Lạc Ninh vừa tròn nửa tuổi.
Mặc dù Sở Lạc Ninh vẫn chưa thể tiếp nhận được sự thật cô con gái mình mong đợi đột nhiên biến thành một đứa con trai nhưng khi thấy Bánh Bao Nhỏ càng ngày càng đáng yêu, Sở Lạc Ninh vẫn từ từ chấp nhận được. Chỉ có3điều bọn họ quá bận rộn, từ thứ hai đến thứ sáu Bánh Bao Nhỏ luôn ở cùng Thủy An Lạc.
Bánh Bao Nhỏ chưa biết đi. Nhóc thích nhất là chị gái còn ghét ông nội nhất, bởi vì ai cũng nói nhóc trông giống ông nội nhưng rõ ràng là nhóc đẹp trai hơn cơ mà. Đương nhiên nhóc còn thích cả0cổ của nhóc, bởi vì mẹ nói tiền sữa bột của nhóc đều do cô chi. Đã thế cô còn đẹp nữa. Chưa kể ngay lúc này cô còn đang bế nhóc, vậy nên nhóc rất vui. An Hinh Duyệt dựa vào ghế sofa ôm con gái mình, mắt nhìn đứa con trai được Kiều Vi Nhã ôm đang sung sướng đến độ5cái chân nhỏ đạp đạp, cười đến mức nước bọt nhiễu hết cả ra.
“Con trai anh chắc chắn là một đứa mê gái!” An Hinh Duyệt vừa ôm con gái vừa oán giận với Sở Lạc Ninh đang nói chuyện với Sở Lạc Duy. Sở Lạc Ninh quay đầu nhìn vợ mình, sau đó bị Tiểu Tiểu Tiểu để bé ngồi lên chân4của anh: “Không thể nào, trong nhà này không có gái nào để nó mê cả.”
Sở Lạc Duy hừ một tiếng nghĩ thầm, thằng nhãi kia không cần đi mê người khác mà đang mê vợ của ông có được không? An Hinh Duyệt trợn mắt, sau đó cô quay sang con trai đang được Kiều Vi Nhã đỡ tay đứng trên đùi9rồi nói: “Hừ, Sở Nguyệt Thâm, con nhìn xem, đây là ai?” Tên của Bánh Bao Nhỏ là do Sở Ninh Dực đặt, dùng họ của ba và một từ đọc gần giống tên của mẹ rồi thêm một chữ sâm, trước đây Thủy An Lạc có hỏi Sở Ninh Dực như vậy có nghĩa là gì. Không ngờ Sở Ninh Dực lại đáp, vì đúng lúc anh đang đọc sách, thấy chữ đó nên dùng luôn. Kết quả Thủy An Lạc không thèm để ý đến chồng mình suốt vài ngày. Nhưng cái tên này vẫn được dùng. Có lẽ Bánh Bao Nhỏ nghe thấy tiếng của mẹ, cũng có lẽ vì giọng nói này nhóc ít khi được nghe thấy nên mới chậm chạp quay đầu sang.
“Chậc chậc chậc, chị Miên Miên đừng chê nó, thằng bé còn nhỏ mà, hiện giờ mới chỉ nhận thức được cô của nó là em thôi chứ chưa nhận được chị đâu. Chị nói xem, một tuần chị mới về gặp thằng bé được hai ngày mà nó mới nhỏ xíu xiu như vậy liệu có thể nhớ chị được không?” Kiều Vi Nhã bật cười rồi ôm lấy Bánh Bao Nhỏ đặt lên đùi mình.
“Nếu thích trẻ con như vậy thì tự sinh một đứa đi, quấn lấy con chị như vậy làm gì?” An Hinh Duyệt dựa vào ghế sofa nhìn Kiều Vi Nhã. Sở Lạc Duy híp mắt, không nhìn ra được anh đang nghĩ gì. Kiều Vi Nhã vẫn cười đùa không tim không phổi như trước: “Trẻ con chơi ban ngày còn tốt, chứ còn bảo em trông trẻ con ban đêm thì em sẽ khóc chết mất.”
Kiều Vi Nhã mới nói xong đã bị Sở Lạc Ninh cướp lấy Bánh Bao Nhỏ: “Trẻ con là để cho em chơi đùa đấy à?”
Kiều Vi Nhã cười hì hì rồi nói: “Em ôm con trai anh thì sao chứ, có làm ngã đâu?” Kiều Vi Nhã nói rồi bật cười: “Em nói rõ là con của người khác chứ đâu phải nói con của em đâu đúng không?”
An Hinh Duyệt: “...” An Hinh Duyệt lập tức bế con trai về. Bánh Bao Nhỏ thấy mỹ nữ trước mặt đột nhiên biến mất liền bep miệng muốn khóc. “Ai mới là mẹ của con hả, về tay mẹ lại khóc là thế nào, không được khóc.” An Hinh Duyệt nói rồi ôm Bánh Bao Nhỏ ngồi cách xa Kiều Vi Nhã.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook