Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-642
Chương 642: Anh bị bệnh hả? may quá, em có thuốc [4]
“Em mắng ai đó hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày, anh hiểu ý của Kiều Vi Nhã.
“Phải mắng chứ, Cảnh Hân cũng có thể xóa bỏ sự tự ti của bản thân, còn anh thì...” “Anh tự ti?!” Sở Lạc Duy kêu lên một cách sợ hãi. Kiều Vi Nhã: “...”3“Không phải, là em nói bậy, anh rất mạnh mẽ, tự tin.” Kiều Vi Nhã quả quyết sửa lời, quả thật cổ không còn gì để nói với người đàn ông này nữa, cũng chẳng thể nào ép bức anh được.
Haizz...
Cả quãng đường sau đó, hai người không nói với nhau0lời nào. Kiều Vi Nhã có chút hối hận, trước đây cô nên lấy bức tranh kia của Cảnh Hân về rồi đập thẳng vào gáy người này, mỗi ngày đều đập anh một cái như vậy.
Đáng tiếc, đáng tiếc. “Em làm cái vẻ mặt đáng tiếc đó là có ý5gì?” Sở Lạc Duy nhìn gương mặt nghiêng của cô rồi nói một cách khó chịu. Kiều Vi Nhã cười ha hả rồi ngả đầu vào vai Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy giật giật bả vai ý bảo cô mau nhìn phía trước: “Cảnh sát giao thông chụp hình.” Kiều4Vi Nhã hừ một tiếng rồi thu tay lại, cô cũng không muốn bị ông chú ở đồn cảnh sát đặc biệt dặn dò một câu “Lãng mạng quan trọng nhưng sinh mạng còn quan trọng hơn” đâu.
Cố không phải người như thế.
Kiều Vi Nhã thu tay của mình lại rồi9nhìn sang Sở Lạc Duy: “Mấy ngày nữa em đến chương trình xuân của vợ lính, đi với chị Niệm Niệm nữa.” “Em đến đó làm gì? Chẳng phải vẫn là Sư Niệm làm chương trình đó sao?” Sở Lạc Duy không muốn xa cô, một ngày cũng không muốn. “Ui chao, đừng nói như một đứa nhỏ không muốn xa mẹ như vậy được không? Chị Niệm Niệm bay khắp thế giới mà anh Húc Ninh cũng có nói gì đâu?” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt nói. “Nói cứ như thể anh ấy có thời gian để nói cái gì không bằng.” Sở lạc Duy lập tức phản bác. Kiều Vi Nhã: “...”
Nói rất có lý. “Đằng nào em cũng muốn đi, lần này đi còn mang theo cả tiền quyên góp của Bánh Bao Đậu nữa.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
“Anh đi cùng với em.” Sở Lạc Duy nói thẳng.
“Anh đừng có nói đùa, chỗ bên kia không đậu được trực thăng đâu, Anh lái xe cũng mất ít nhất là hai ngày, đợi đến lúc anh đến nơi thì cuộc phỏng vấn đã kết thúc lâu rồi, lần này là chạy hết nửa cái đất Trung Quốc này đó, anh ngoan ngoãn ở nhà đi.” Kiều Vi Nhã nói rồi vỗ vỗ bả vai của Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy nhíu mày, anh không ngồi máy bay do người khác lái, anh có thể tự lái xe đi những quả thật đi xe sẽ chậm.
“Vậy em đi bao lâu?” Dù không cam tâm nhưng Sở Lạc Duy vẫn hỏi. “Khoảng chừng trên dưới một tháng đấy, năm nay chị Sư Niệm dùng một tháng để quay chương trình.” Kiều Vi Nhã nói. “Lâu như vậy?” Phải xa nhau một tháng khiến Sở Lạc Duy không vui. Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn thỏa mãn với phản ứng này của Sở Lạc Duy, điều này chứng tỏ anh rất để ý đến cô. Trên đường về vừa vặn gặp Sở Vi cũng từ bệnh viện về, Tiểu Sở Khả dựa vào bả vai của của ba, ốm đến mức thở hổn hển. “Có chuyện gì xảy ra thế:“ Kiều Vi Nhã xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sở Khả, đau lòng hỏi thăm. Triệu Hân Hân cầm chìa khóa mở cửa rồi quay đầu nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Bị sốt virus, gần đây có dịch nên nhiều đứa bị bệnh này lắm, trong khoa Nhi đầy bệnh nhân, may mà thằng bé không quá nghiêm trọng nên được đưa về, ở lại đó chỉ sợ lây nhau.”
Kiều Vi Nhã nghe, ngoài trời gió cũng to nên để họ nhanh nhanh vào nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy: “Một đứa bé sinh ra nhất định là một tổ tông mới xuất hiện, thấy không, tổ tông đổ bệnh thì ai cũng hòng sống yên ổn.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Em mắng ai đó hả?” Sở Lạc Duy nhíu mày, anh hiểu ý của Kiều Vi Nhã.
“Phải mắng chứ, Cảnh Hân cũng có thể xóa bỏ sự tự ti của bản thân, còn anh thì...” “Anh tự ti?!” Sở Lạc Duy kêu lên một cách sợ hãi. Kiều Vi Nhã: “...”3“Không phải, là em nói bậy, anh rất mạnh mẽ, tự tin.” Kiều Vi Nhã quả quyết sửa lời, quả thật cổ không còn gì để nói với người đàn ông này nữa, cũng chẳng thể nào ép bức anh được.
Haizz...
Cả quãng đường sau đó, hai người không nói với nhau0lời nào. Kiều Vi Nhã có chút hối hận, trước đây cô nên lấy bức tranh kia của Cảnh Hân về rồi đập thẳng vào gáy người này, mỗi ngày đều đập anh một cái như vậy.
Đáng tiếc, đáng tiếc. “Em làm cái vẻ mặt đáng tiếc đó là có ý5gì?” Sở Lạc Duy nhìn gương mặt nghiêng của cô rồi nói một cách khó chịu. Kiều Vi Nhã cười ha hả rồi ngả đầu vào vai Sở Lạc Duy. Sở Lạc Duy giật giật bả vai ý bảo cô mau nhìn phía trước: “Cảnh sát giao thông chụp hình.” Kiều4Vi Nhã hừ một tiếng rồi thu tay lại, cô cũng không muốn bị ông chú ở đồn cảnh sát đặc biệt dặn dò một câu “Lãng mạng quan trọng nhưng sinh mạng còn quan trọng hơn” đâu.
Cố không phải người như thế.
Kiều Vi Nhã thu tay của mình lại rồi9nhìn sang Sở Lạc Duy: “Mấy ngày nữa em đến chương trình xuân của vợ lính, đi với chị Niệm Niệm nữa.” “Em đến đó làm gì? Chẳng phải vẫn là Sư Niệm làm chương trình đó sao?” Sở Lạc Duy không muốn xa cô, một ngày cũng không muốn. “Ui chao, đừng nói như một đứa nhỏ không muốn xa mẹ như vậy được không? Chị Niệm Niệm bay khắp thế giới mà anh Húc Ninh cũng có nói gì đâu?” Kiều Vi Nhã trợn trắng mắt nói. “Nói cứ như thể anh ấy có thời gian để nói cái gì không bằng.” Sở lạc Duy lập tức phản bác. Kiều Vi Nhã: “...”
Nói rất có lý. “Đằng nào em cũng muốn đi, lần này đi còn mang theo cả tiền quyên góp của Bánh Bao Đậu nữa.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
“Anh đi cùng với em.” Sở Lạc Duy nói thẳng.
“Anh đừng có nói đùa, chỗ bên kia không đậu được trực thăng đâu, Anh lái xe cũng mất ít nhất là hai ngày, đợi đến lúc anh đến nơi thì cuộc phỏng vấn đã kết thúc lâu rồi, lần này là chạy hết nửa cái đất Trung Quốc này đó, anh ngoan ngoãn ở nhà đi.” Kiều Vi Nhã nói rồi vỗ vỗ bả vai của Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy nhíu mày, anh không ngồi máy bay do người khác lái, anh có thể tự lái xe đi những quả thật đi xe sẽ chậm.
“Vậy em đi bao lâu?” Dù không cam tâm nhưng Sở Lạc Duy vẫn hỏi. “Khoảng chừng trên dưới một tháng đấy, năm nay chị Sư Niệm dùng một tháng để quay chương trình.” Kiều Vi Nhã nói. “Lâu như vậy?” Phải xa nhau một tháng khiến Sở Lạc Duy không vui. Kiều Nhã Nguyễn hoàn toàn thỏa mãn với phản ứng này của Sở Lạc Duy, điều này chứng tỏ anh rất để ý đến cô. Trên đường về vừa vặn gặp Sở Vi cũng từ bệnh viện về, Tiểu Sở Khả dựa vào bả vai của của ba, ốm đến mức thở hổn hển. “Có chuyện gì xảy ra thế:“ Kiều Vi Nhã xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Sở Khả, đau lòng hỏi thăm. Triệu Hân Hân cầm chìa khóa mở cửa rồi quay đầu nhìn về phía Kiều Vi Nhã: “Bị sốt virus, gần đây có dịch nên nhiều đứa bị bệnh này lắm, trong khoa Nhi đầy bệnh nhân, may mà thằng bé không quá nghiêm trọng nên được đưa về, ở lại đó chỉ sợ lây nhau.”
Kiều Vi Nhã nghe, ngoài trời gió cũng to nên để họ nhanh nhanh vào nhà.
Sau khi đóng cửa lại, Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy: “Một đứa bé sinh ra nhất định là một tổ tông mới xuất hiện, thấy không, tổ tông đổ bệnh thì ai cũng hòng sống yên ổn.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook