Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-645
Chương 645: Anh bị bệnh hả? may quá, em có thuốc [7]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không đơn giản nhỉ, ngoại trừ bác dâu của em ra thì em chưa thấy có ai có thể đánh nhau với bác em hết, không đơn giản, không đơn giản.).
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy kết quả thể nào, em vẫn chưa nhìn thấy phiên bản trong nước nữa kìa.] [Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Để gửi cho em một bản.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ Ký túc xá bên bọn em có hơn một trăm người vợ lính, chị chỉ gửi đúng một bản cho em?] [Triệu mập: Ha ha ha, chị Niệm Niệm sợ cậu lười đi tặng người ta thôi, dù sao đây cũng là tác phẩm của cậu mà.] [Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Đã hiểu.] [Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Cảm ơn nhé.]
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Không cần khách khí, không cần khách khí.]
Đến khi Kiều Nhã Nguyễn0cùng Sở Lạc Duy nói chuyện điện thoại xong cũng vừa đúng đến giờ đăng ký. “Ui chao, đúng là biết tận dụng tối đa quá nhỉ.” Sư Niệm cười nói rồi đeo kính râm lên, cùng Kiều Vi Nhã cũng đeo kính râm đi ra ngoài. Kiều Vi Nhã chỉ “hờ” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Sư Niệm ôm Kiều Vi Nhã đi ra ngoài: “Chị cảm thấy nếu để em tháo kính xuống thì chị hoàn toàn không cần lo lắng cho mình5nữa, người bị bao vây chắc chắn là em.”
“Chị thì xong rồi! Một diễn viên suốt nhiều năm không có tác phẩm gì mới mà không biết xấu hổ sao?” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa cùng Sư Niệm lên máy bay.
“Người đàn ông của em vừa nói cái gì với em mà để em cười ngu ngốc như vậy, chị không biết Bao Rau có thể nói nhiều như thế đó.” Sư Niệm vừa cài đai an toàn vừa cười, nói. “Mấy lời nói nhảm thôi.” Kiều4Vi Nhã cài chắc đai an toàn rồi ngẩng đầu nhìn Sư Niệm: “Nói cứ như thể lúc chị với Sở Húc Ninh ở chung thì không nói nhảm với nhau không bằng.” “Nói đến chuyện này thì năm ngoái thời gian chị với Sở Húc Ninh gặp nhau không đến một tuần, chị bận rộn mà anh ấy cũng bận rộn.” Sư Niệm nói một cách bất đắc sĩ. “Chậc chậc chậc, đó là hậu quả của việc vừa là diễn viên vừa là vợ lính đấy.”9Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói: “Nhưng mà có đôi khi ở bên nhau cũng không hẳn là tốt, em với Sở Lạc Duy suốt ngày đánh nhau nên xa nhau tốt hơn, sau khi tách ra rồi anh ấy nói chuyện cũng dễ nghe hơn.”
“Cho nên chị mới hâm mộ Bao Đậu, không phải lúc nào Cố Tỉ Thành cũng bận rộn, em ấy thì ở nhà, cơ hội gặp mặt cũng nhiều hơn! Lúc Cố Tỉ Thành phải đi diễn tập quân sự, bận rộn thì em ấy đi về phong cảnh, cuộc đời có thể sống được như Bao Đậu chị cảm thấy đã quá hoàn mỹ rồi.” Sư Niệm nhìn Kiều Vi Nhã rồi nói. “Chị ấy là thiếu niên theo Phật rồi, không phải ai cũng có thể sống được như chiấy đâu, ít nhất em làm không nổi, nếu bảo em phải chấp nhận tất cả khuyết điểm của Sở Lạc Duy thì điều kiện đầu tiên chính là em điên rồi.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng: “Chị cảm thấy Sở Húc Ninh nhà chị có khuyết điểm không?” “Sở Húc Ninh à.” Sư Niệm chống cằm, hai chân đặt lên ghế nhỏ phía trước: “Thật ra anh ấy vẫn luôn cố gắng theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng mà chị cảm thấy anh ấy đã nhượng bộ chị rất nhiều rồi.”
“Đó là chị chưa bao giờ diễn cảnh hôn.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói. Sư Niệm cười ha hả: “Làm sao em biết, trước đây anh ấy cũng nói như vậy, ngoại trừ cảnh hôn thì nắm tay một cái là giới hạn cao nhất của anh ấy.” “Không hiểu sao lại bị nhồi một đống thức ăn cho chó, em không nên hỏi nữa thì hơn.” Kiều Vi Nhã nói rồi kéo miếng che mắt xuống, bắt đầu ngủ. Mà sau khi Kiều Vi Nhã đi rồi, Sở Lạc Duy cảm thấy quá rảnh rỗi cho nên cả ngày lẫn đêm đều ở công ty, khiến người khác cũng phải tăng ca theo. Ông chủ vẫn còn ngồi đó, ai dám đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không đơn giản nhỉ, ngoại trừ bác dâu của em ra thì em chưa thấy có ai có thể đánh nhau với bác em hết, không đơn giản, không đơn giản.).
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Vậy kết quả thể nào, em vẫn chưa nhìn thấy phiên bản trong nước nữa kìa.] [Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Để gửi cho em một bản.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: ...]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ
[Sư Tiểu Niệm là một đứa ngốc hạnh phúc: Không cần khách khí, không cần khách khí.]
Đến khi Kiều Nhã Nguyễn0cùng Sở Lạc Duy nói chuyện điện thoại xong cũng vừa đúng đến giờ đăng ký. “Ui chao, đúng là biết tận dụng tối đa quá nhỉ.” Sư Niệm cười nói rồi đeo kính râm lên, cùng Kiều Vi Nhã cũng đeo kính râm đi ra ngoài. Kiều Vi Nhã chỉ “hờ” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Sư Niệm ôm Kiều Vi Nhã đi ra ngoài: “Chị cảm thấy nếu để em tháo kính xuống thì chị hoàn toàn không cần lo lắng cho mình5nữa, người bị bao vây chắc chắn là em.”
“Chị thì xong rồi! Một diễn viên suốt nhiều năm không có tác phẩm gì mới mà không biết xấu hổ sao?” Kiều Vi Nhã vừa nói vừa cùng Sư Niệm lên máy bay.
“Người đàn ông của em vừa nói cái gì với em mà để em cười ngu ngốc như vậy, chị không biết Bao Rau có thể nói nhiều như thế đó.” Sư Niệm vừa cài đai an toàn vừa cười, nói. “Mấy lời nói nhảm thôi.” Kiều4Vi Nhã cài chắc đai an toàn rồi ngẩng đầu nhìn Sư Niệm: “Nói cứ như thể lúc chị với Sở Húc Ninh ở chung thì không nói nhảm với nhau không bằng.” “Nói đến chuyện này thì năm ngoái thời gian chị với Sở Húc Ninh gặp nhau không đến một tuần, chị bận rộn mà anh ấy cũng bận rộn.” Sư Niệm nói một cách bất đắc sĩ. “Chậc chậc chậc, đó là hậu quả của việc vừa là diễn viên vừa là vợ lính đấy.”9Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói: “Nhưng mà có đôi khi ở bên nhau cũng không hẳn là tốt, em với Sở Lạc Duy suốt ngày đánh nhau nên xa nhau tốt hơn, sau khi tách ra rồi anh ấy nói chuyện cũng dễ nghe hơn.”
“Cho nên chị mới hâm mộ Bao Đậu, không phải lúc nào Cố Tỉ Thành cũng bận rộn, em ấy thì ở nhà, cơ hội gặp mặt cũng nhiều hơn! Lúc Cố Tỉ Thành phải đi diễn tập quân sự, bận rộn thì em ấy đi về phong cảnh, cuộc đời có thể sống được như Bao Đậu chị cảm thấy đã quá hoàn mỹ rồi.” Sư Niệm nhìn Kiều Vi Nhã rồi nói. “Chị ấy là thiếu niên theo Phật rồi, không phải ai cũng có thể sống được như chiấy đâu, ít nhất em làm không nổi, nếu bảo em phải chấp nhận tất cả khuyết điểm của Sở Lạc Duy thì điều kiện đầu tiên chính là em điên rồi.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng: “Chị cảm thấy Sở Húc Ninh nhà chị có khuyết điểm không?” “Sở Húc Ninh à.” Sư Niệm chống cằm, hai chân đặt lên ghế nhỏ phía trước: “Thật ra anh ấy vẫn luôn cố gắng theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng mà chị cảm thấy anh ấy đã nhượng bộ chị rất nhiều rồi.”
“Đó là chị chưa bao giờ diễn cảnh hôn.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói. Sư Niệm cười ha hả: “Làm sao em biết, trước đây anh ấy cũng nói như vậy, ngoại trừ cảnh hôn thì nắm tay một cái là giới hạn cao nhất của anh ấy.” “Không hiểu sao lại bị nhồi một đống thức ăn cho chó, em không nên hỏi nữa thì hơn.” Kiều Vi Nhã nói rồi kéo miếng che mắt xuống, bắt đầu ngủ. Mà sau khi Kiều Vi Nhã đi rồi, Sở Lạc Duy cảm thấy quá rảnh rỗi cho nên cả ngày lẫn đêm đều ở công ty, khiến người khác cũng phải tăng ca theo. Ông chủ vẫn còn ngồi đó, ai dám đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com