Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-647
Chương 647: Anh bị bệnh hả? may quá, em có thuốc [9]
Lúc Thủy An Lạc về liền thấy Sở Lạc Duy đang ôm Bánh Bao Nhỏ dạy nhóc bước đi, nhưng dẫu sao Bánh Bao Nhỏ mới chỉ được nửa tuổi, chân còn chưa duỗi thẳng được thì sao có thể đi được.
“ Cho nên Bánh Bao Nhỏ liên tục đá đá cái chân để bày tỏ sự kháng khí với hành vi không phù hợp của chú Ba. “Con làm gì thế, nó mới lớn được bao nhiêu đâu, mau đặt nó xuống đi.”3Thủy An Lạc cất túi xong liền đi qua vỗ vỗ tay con trai để anh thả Bánh Bao Nhỏ xuống. Sở Lạc Duy bĩu môi, mặc dù anh vẫn chưa hết hy vọng nhưng cuối cùng vẫn thả Bánh Bao Nhỏ về xe đẩy trẻ em. “Sao con lại về đây?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua Bánh Bao nhỏ đang cười đến sung sướng liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nhóc. “Tiểu Bất Điểm không ở nhà.” Sở0Lạc Duy nói rồi ngồi xuống ghế: “Có một mình nên lười ăn.” Thủy An Lạc “hừ” một tiếng rồi xoa đầu Tiểu Tiểu Tiểu, lúc này người giúp việc còn đang chuẩn bị cơm tối. Thủy An Lạc thấy con trai ngồi bên cạnh liền đưa tay vỗ vỗ lên vai anh: “Chắc không phải con có vấn đề gì thật đấy chứ?!“. “Mẹ đang nói linh tinh gì đấy?” Sở Lạc Duy ngồi ra xa một chút: “Bọn con tạm thời không5muốn có con, hai người là tốt lắm rồi.” “Không muốn có con thì cả ngày cứ chạy về thăm Bánh Bao Nhỏ làm gì?” Thủy An Lạc thẳng thắn chỉ ra vấn đề.
Sở Lạc Duy cảm thấy lời này của mẹ mình không chỉ sắc bén bình thường. “Mọi người muốn mỗi lần bọn con về đều nói đến chủ đề này sao?” Sở Lạc Duy nói rồi thả gối ôm xuống, đi lên lầu. “Mẹ con vào thời kỳ tiền mãn kinh4không được chắc?” Thủy An Lạc ghét bỏ nói một câu với bóng lưng của con trai.
Sở Ninh Dực đi ra từ thư phòng đúng lúc nghe được những lời này, cho nên thẳng chân đá Sở Lạc Duy một cái: “Sao lại chọc mẹ giận như vậy?”
Sở Lạc Duy: “...”
Anh có làm gì đâu?
Quả nhiên là không nên về mà! Sở Lạc Duy về phòng của mình, nhìn đồng hồ rồi gọi điện cho Kiều Vi Nhã. Lúc này Kiều Vi Nhã cũng9vừa mới đi phỏng vấn về.
Nơi bọn họ tới lần này là một trong hai làng chài nhỏ ven biển, hoàn cảnh sống không tệ, chỉ là người ở nơi này kiếm sống nhờ biển, vào mùa ế hàng thì cũng chỉ có thể dựa vào thuận lương mà sống. Nơi bọn họ nghỉ lại là một nhà trọ nhỏ trong trấn. Kiều Vi Nhã đặt camera xuống rồi ngồi xuống giường: “Đang làm gì đấy?”
“Vừa cho Bánh Bao Nhỏ học bước, bị mẹ mắng.” Sở Lạc Duy nói xong liền cảm thấy thật tủi thân, chẳng phải nên dạy trẻ con học đi sao, ai lại cứ để nó nằm cả ngày như thế.
Kiều Vi Nhã kinh hoàng, tính ra Bánh Bao Nhỏ còn chưa được sáu tháng mà người này lại muốn nhóc học bước, sao không lên trời luôn đi?
Bị mắng là đáng lắm! “Em đang làm cái gì đấy?” Sở Lạc Duy nằm trên giường, lúc này anh thấy hơi buồn chán. “Vừa mới đi phỏng vấn về, em cảm thấy cuộc sống của những người vợ lính dạo gần đây khá hơn nhiều so với những người phỏng vấn hồi trước.” Kiều Vi Nhã cũng nằm trên giường nhìn Sư Niệm đang thu dọn đồ đạc: “Chị Niệm Niệm, chị không thể ngồi yên được sao, cứ thu dọn mãi vậy.”
Sư Niệm vừa dọn dẹp vừa nói: “Chị quen rồi, mỗi lần về, tổ tông nhà chị về nhà mà không lật cả cái nhà lên là cứ như có lỗi với thể lực được di truyền từ ba nó vậy.” Sư Niệm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, sau đó nhặt quần áo cô vừa ném lung tung ra xếp vào vali: “Em cũng chẳng khá hơn con bé nhà chị chút nào.”
“Vậy thì sao chứ, ở nhà bọn em toàn do Sở Lạc Duy dọn dẹp.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Lúc Thủy An Lạc về liền thấy Sở Lạc Duy đang ôm Bánh Bao Nhỏ dạy nhóc bước đi, nhưng dẫu sao Bánh Bao Nhỏ mới chỉ được nửa tuổi, chân còn chưa duỗi thẳng được thì sao có thể đi được.
“ Cho nên Bánh Bao Nhỏ liên tục đá đá cái chân để bày tỏ sự kháng khí với hành vi không phù hợp của chú Ba. “Con làm gì thế, nó mới lớn được bao nhiêu đâu, mau đặt nó xuống đi.”3Thủy An Lạc cất túi xong liền đi qua vỗ vỗ tay con trai để anh thả Bánh Bao Nhỏ xuống. Sở Lạc Duy bĩu môi, mặc dù anh vẫn chưa hết hy vọng nhưng cuối cùng vẫn thả Bánh Bao Nhỏ về xe đẩy trẻ em. “Sao con lại về đây?” Thủy An Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua Bánh Bao nhỏ đang cười đến sung sướng liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nhóc. “Tiểu Bất Điểm không ở nhà.” Sở0Lạc Duy nói rồi ngồi xuống ghế: “Có một mình nên lười ăn.” Thủy An Lạc “hừ” một tiếng rồi xoa đầu Tiểu Tiểu Tiểu, lúc này người giúp việc còn đang chuẩn bị cơm tối. Thủy An Lạc thấy con trai ngồi bên cạnh liền đưa tay vỗ vỗ lên vai anh: “Chắc không phải con có vấn đề gì thật đấy chứ?!“. “Mẹ đang nói linh tinh gì đấy?” Sở Lạc Duy ngồi ra xa một chút: “Bọn con tạm thời không5muốn có con, hai người là tốt lắm rồi.” “Không muốn có con thì cả ngày cứ chạy về thăm Bánh Bao Nhỏ làm gì?” Thủy An Lạc thẳng thắn chỉ ra vấn đề.
Sở Lạc Duy cảm thấy lời này của mẹ mình không chỉ sắc bén bình thường. “Mọi người muốn mỗi lần bọn con về đều nói đến chủ đề này sao?” Sở Lạc Duy nói rồi thả gối ôm xuống, đi lên lầu. “Mẹ con vào thời kỳ tiền mãn kinh4không được chắc?” Thủy An Lạc ghét bỏ nói một câu với bóng lưng của con trai.
Sở Ninh Dực đi ra từ thư phòng đúng lúc nghe được những lời này, cho nên thẳng chân đá Sở Lạc Duy một cái: “Sao lại chọc mẹ giận như vậy?”
Sở Lạc Duy: “...”
Anh có làm gì đâu?
Quả nhiên là không nên về mà! Sở Lạc Duy về phòng của mình, nhìn đồng hồ rồi gọi điện cho Kiều Vi Nhã. Lúc này Kiều Vi Nhã cũng9vừa mới đi phỏng vấn về.
Nơi bọn họ tới lần này là một trong hai làng chài nhỏ ven biển, hoàn cảnh sống không tệ, chỉ là người ở nơi này kiếm sống nhờ biển, vào mùa ế hàng thì cũng chỉ có thể dựa vào thuận lương mà sống. Nơi bọn họ nghỉ lại là một nhà trọ nhỏ trong trấn. Kiều Vi Nhã đặt camera xuống rồi ngồi xuống giường: “Đang làm gì đấy?”
“Vừa cho Bánh Bao Nhỏ học bước, bị mẹ mắng.” Sở Lạc Duy nói xong liền cảm thấy thật tủi thân, chẳng phải nên dạy trẻ con học đi sao, ai lại cứ để nó nằm cả ngày như thế.
Kiều Vi Nhã kinh hoàng, tính ra Bánh Bao Nhỏ còn chưa được sáu tháng mà người này lại muốn nhóc học bước, sao không lên trời luôn đi?
Bị mắng là đáng lắm! “Em đang làm cái gì đấy?” Sở Lạc Duy nằm trên giường, lúc này anh thấy hơi buồn chán. “Vừa mới đi phỏng vấn về, em cảm thấy cuộc sống của những người vợ lính dạo gần đây khá hơn nhiều so với những người phỏng vấn hồi trước.” Kiều Vi Nhã cũng nằm trên giường nhìn Sư Niệm đang thu dọn đồ đạc: “Chị Niệm Niệm, chị không thể ngồi yên được sao, cứ thu dọn mãi vậy.”
Sư Niệm vừa dọn dẹp vừa nói: “Chị quen rồi, mỗi lần về, tổ tông nhà chị về nhà mà không lật cả cái nhà lên là cứ như có lỗi với thể lực được di truyền từ ba nó vậy.” Sư Niệm vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Kiều Vi Nhã, sau đó nhặt quần áo cô vừa ném lung tung ra xếp vào vali: “Em cũng chẳng khá hơn con bé nhà chị chút nào.”
“Vậy thì sao chứ, ở nhà bọn em toàn do Sở Lạc Duy dọn dẹp.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook