Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-654
Chương 654: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[16]
Kiều Bắc nói xong, Sở Lạc Duy cầm đũa lên. Kiều Bắc nhìn động tác của anh, lại bật cười, “Cháu không tìm An Hinh Duyệt là vì sợ ba mẹ cháu lo lắng, nhìn xem, cháu hiếu thuận như thế, cũng không phải ưu điểm sao?”
Sở Lạc Duy bắt đầu từ từ ăn cơm.
Kiểu bắc nhìn người đang cúi đầu ăn cơm, “Lạc Duy, chúng ta làm việc là thích tóm lấy khuyết điểm. Bây giờ giới truyền thông đa phần đều khen ngợi thành tích của cháu, cháu đọc3mãi cũng thấy chán. Nhưng nếu trong đó có người nói, Sở Lạc Duy hả, hắn có tiền sử bệnh thần kinh.” Kiều Bắc nói xong lập tức nhìn thấy cơ thể Sở Lạc Duy căng cứng lại, thậm chí cả miếng rau vừa gắp lên cũng rơi xuống bàn, lăn xuống bên dưới bàn.
Bệnh thần kinh. Là mấy chữ anh để ý nhất. “Xem đấy, một người nói một câu đã khiến cháu sụp đổ rồi.” Kiều Bắc nói, lần nữa gắp thức ăn mà Sở Lạc Duy vừa làm0rơi, đặt vào đĩa cho anh, “Nhưng cháu đã quên rồi, trước đó có mấy chục người, mấy trăm người, thậm chí mấy nghìn người khen cháu, họ đều cảm thấy cháu làm rất tốt, không có ai trong số họ nói dối, đều nói thật lòng, tại sao cháu chỉ để tâm đến một câu nói không tốt nhỉ? Người mắng cháu cũng là thật, khen cháu cũng là nói thật, nhưng chỉ một câu nói thật mắng mỏ cháu đã đánh bại được cả một đống lời khen thật,5đây là đạo lý gì?”
Sở Lạc Duy đặt đũa xuống, không động tới nữa.
“Là ám ảnh trong lòng chính bản thân cháu, Lạc Duy, là bản thân cháu cho rằng mình có bệnh, cho nên khi có người nhắc đến, cháu mới cảm thấy như bỗng chốc có người đốt cháy khuyết điểm của mình. Cháu không hề cảm thấy
mình tốt, cho nên những người khen cháu đều biến thành mây khói ngang qua, cháu à, cháu đặt nhầm trọng tâm rồi.” Kiều Bắc nói rồi cũng đặt đũa xuống, “Cháu4biết tại sao năm đó ba cháu bị thương nặng như vậy mà vẫn bò dậy được không? Bởi vì ba cháu tin tưởng bản thân mình, tin tưởng rằng mình có điểm tốt, còn cháu lại hoàn toàn phủ nhận bản thân, thậm chí còn phủ nhận khả năng có thể cho con của mình một tương lai tốt đẹp.”
“Chú Kiều, cháu...”
“Đừng lắng nghe những âm thanh tiêu cực trong lòng mình, nếu cháu đã không bỏ lỡ Kiều Vi Nhã, tại sao không bỏ lỡ, bởi vì ở cháu9có điểm xứng đáng để cô ấy trân trọng.” Kiều Bắc tiếp tục nói, “Lẽ nào cháu cảm thấy lời của một người lạ còn quan trọng hơn lời của một người cháu để ý sao? Một câu nói dễ nghe của người cháu để tâm lại bị đánh bại bởi một câu nói khó nghe của người ngoài, có đạo lý như vậy sao?” Mi mắt Sở Lạc Duy run rẩy, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Ăn xong bữa cơm, Kiều Bắc quay về nghỉ ngơi, dù sao ông cũng có tuổi rồi, còn phải ngồi máy bay quá lâu. Sở Lạc Duy đích thân tiễn Kiều Bắc, cho đến khi Kiều Bắc đi rồi, Sở Lạc Duy mới quay người đi về.
“Lạc Duy.”
Sở Lạc Duy vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng của An Hinh Duyệt. Cơ thể Sở Lạc Duy không khỏi cứng ngắc lại, sau đó quay đầu nhìn An Hinh Duyệt đang bước tới.
Ban nãy, cô nhìn thấy rồi sao?
Thần sắc An Hinh Duyệt bình thường, cô bước tới, đưa hộp cơm trong tay cho anh, “Hôm nay chị nghỉ ở nhà với Bánh Bao, chưa ăn trưa đúng không, mẹ bảo chị đưa qua cho chú.”
Sở Lạc Duy đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn chị Miên Miên.” “Không có gì đâu, chị về với Bánh Bao đây, em đi làm việc đi.” An Hinh Duyệt nói rồi cười cười bảo Sở Lạc Duy quay về, còn mình thì đi về phía xe.
Chỉ có điều, sau khi lên xe, An Hinh Duyệt quay đầu nhìn về phía người đang đi vào lần nữa.
Nếu như ban nãy cố không nhìn nhầm thì người được Sở Lạc Duy tiễn đi là Kiều Bắc - bác sĩ tâm lý của ba chồng cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Bắc nói xong, Sở Lạc Duy cầm đũa lên. Kiều Bắc nhìn động tác của anh, lại bật cười, “Cháu không tìm An Hinh Duyệt là vì sợ ba mẹ cháu lo lắng, nhìn xem, cháu hiếu thuận như thế, cũng không phải ưu điểm sao?”
Sở Lạc Duy bắt đầu từ từ ăn cơm.
Kiểu bắc nhìn người đang cúi đầu ăn cơm, “Lạc Duy, chúng ta làm việc là thích tóm lấy khuyết điểm. Bây giờ giới truyền thông đa phần đều khen ngợi thành tích của cháu, cháu đọc3mãi cũng thấy chán. Nhưng nếu trong đó có người nói, Sở Lạc Duy hả, hắn có tiền sử bệnh thần kinh.” Kiều Bắc nói xong lập tức nhìn thấy cơ thể Sở Lạc Duy căng cứng lại, thậm chí cả miếng rau vừa gắp lên cũng rơi xuống bàn, lăn xuống bên dưới bàn.
Bệnh thần kinh. Là mấy chữ anh để ý nhất. “Xem đấy, một người nói một câu đã khiến cháu sụp đổ rồi.” Kiều Bắc nói, lần nữa gắp thức ăn mà Sở Lạc Duy vừa làm0rơi, đặt vào đĩa cho anh, “Nhưng cháu đã quên rồi, trước đó có mấy chục người, mấy trăm người, thậm chí mấy nghìn người khen cháu, họ đều cảm thấy cháu làm rất tốt, không có ai trong số họ nói dối, đều nói thật lòng, tại sao cháu chỉ để tâm đến một câu nói không tốt nhỉ? Người mắng cháu cũng là thật, khen cháu cũng là nói thật, nhưng chỉ một câu nói thật mắng mỏ cháu đã đánh bại được cả một đống lời khen thật,5đây là đạo lý gì?”
Sở Lạc Duy đặt đũa xuống, không động tới nữa.
“Là ám ảnh trong lòng chính bản thân cháu, Lạc Duy, là bản thân cháu cho rằng mình có bệnh, cho nên khi có người nhắc đến, cháu mới cảm thấy như bỗng chốc có người đốt cháy khuyết điểm của mình. Cháu không hề cảm thấy
mình tốt, cho nên những người khen cháu đều biến thành mây khói ngang qua, cháu à, cháu đặt nhầm trọng tâm rồi.” Kiều Bắc nói rồi cũng đặt đũa xuống, “Cháu4biết tại sao năm đó ba cháu bị thương nặng như vậy mà vẫn bò dậy được không? Bởi vì ba cháu tin tưởng bản thân mình, tin tưởng rằng mình có điểm tốt, còn cháu lại hoàn toàn phủ nhận bản thân, thậm chí còn phủ nhận khả năng có thể cho con của mình một tương lai tốt đẹp.”
“Chú Kiều, cháu...”
“Đừng lắng nghe những âm thanh tiêu cực trong lòng mình, nếu cháu đã không bỏ lỡ Kiều Vi Nhã, tại sao không bỏ lỡ, bởi vì ở cháu9có điểm xứng đáng để cô ấy trân trọng.” Kiều Bắc tiếp tục nói, “Lẽ nào cháu cảm thấy lời của một người lạ còn quan trọng hơn lời của một người cháu để ý sao? Một câu nói dễ nghe của người cháu để tâm lại bị đánh bại bởi một câu nói khó nghe của người ngoài, có đạo lý như vậy sao?” Mi mắt Sở Lạc Duy run rẩy, dường như đã hiểu ra điều gì đó. Ăn xong bữa cơm, Kiều Bắc quay về nghỉ ngơi, dù sao ông cũng có tuổi rồi, còn phải ngồi máy bay quá lâu. Sở Lạc Duy đích thân tiễn Kiều Bắc, cho đến khi Kiều Bắc đi rồi, Sở Lạc Duy mới quay người đi về.
“Lạc Duy.”
Sở Lạc Duy vừa đi được hai bước đã nghe thấy tiếng của An Hinh Duyệt. Cơ thể Sở Lạc Duy không khỏi cứng ngắc lại, sau đó quay đầu nhìn An Hinh Duyệt đang bước tới.
Ban nãy, cô nhìn thấy rồi sao?
Thần sắc An Hinh Duyệt bình thường, cô bước tới, đưa hộp cơm trong tay cho anh, “Hôm nay chị nghỉ ở nhà với Bánh Bao, chưa ăn trưa đúng không, mẹ bảo chị đưa qua cho chú.”
Sở Lạc Duy đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn chị Miên Miên.” “Không có gì đâu, chị về với Bánh Bao đây, em đi làm việc đi.” An Hinh Duyệt nói rồi cười cười bảo Sở Lạc Duy quay về, còn mình thì đi về phía xe.
Chỉ có điều, sau khi lên xe, An Hinh Duyệt quay đầu nhìn về phía người đang đi vào lần nữa.
Nếu như ban nãy cố không nhìn nhầm thì người được Sở Lạc Duy tiễn đi là Kiều Bắc - bác sĩ tâm lý của ba chồng cô.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook