Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-659
Chương 659: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [21]
Sở Lạc Duy ngồi xuống giường, đỡ Kiều Vi Nhã dậy, để cô dựa vào lòng mình rồi bón cho cô ăn.
Kiều Vi Nhã cười tít mắt ăn. Cô rất thích những ngày tháng được người ta hầu hạ thế này. “Lần này còn đi nữa không?” Sở Lạc3Duy hỏi, rõ ràng không muốn có được đáp án phủ định.
Kiều Vi Nhã cũng nhìn ra được suy nghĩ của anh cho nên cố tình tỏ ra thần bí không trả lời, chọc cho Sở Lạc Duy tức đến mức suýt nữa thì không cho cô ăn nữa.
Kiều0Vi Nhã ôm lấy bát, nhanh chóng ăn hết sạch bát mì rồi mới nói: “Cái này còn phải xem chị Niệm Niệm đã. Không phải anh nói sẽ mua cho em một bộ dụng cụ chụp ảnh à? Đã mua cho em chưa?”
Sở Lạc Duy: “...”
Chưa mua!
Vì không5kịp!
“Để em về rồi tính.” Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cái bát đã được Kiều Vi Nhã vét sạch, “Em là heo đấy à, không biết đường để lại cho anh một ít?” “Anh là heo đực hả, ngay đến cả cơm của heo mà cũng muốn giành?”4Kiều Vi Nhã tức tối đáp trả, sau đó lại xoa xoa cái bụng của mình rồi hài lòng nằm xuống, “Ôi, những ngày tháng không phải đi làm thật hạnh phúc.” Sở Lạc Duy bỏ bát xuống, xoa xoa bụng cô, “Béo đến mức này rồi.” “Phì, đây9là vì vừa mới ăn xong, ok?” Nói rồi cô gạt tay anh ra, “Anh mau đi ăn đi, em nằm một lát.” Tay Sở Lạc Duy quyến luyến rời khỏi bụng Kiều Vi Nhã, nếu ở đây có một đứa bé chắc cũng là một chuyện rất tuyệt đấy nhỉ.
Nhưng mà... Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy đứng dậy rời đi. Cô lại cúi xuống nhìn bụng mình, cuối cùng cầm gối bịt mặt lại, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Kiều Vi Nhã đang nghĩ ngợi thì điện thoại bỗng vang lên. Cô với lấy điện thoại, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình liền ngẩn ra, vội vàng nghe máy, “Chú Kiều.” Sở Lạc Duy ăn ở ngoài xong mới quay lại phòng ngủ, lúc này Kiều Vi Nhã đang ôm gối ngủ gà ngủ gật.
Anh đi tới vén chăn lên nằm xuống giường, rút chăn trong tay cô ra, tự mình thay thế vị trí ấy, khẽ vỗ về vai cô.
Kiều Vi Nhã mở mắt ra, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh ấy đã đi tìm chú Kiều Bắc.
Đây là điều mà Kiều Vi Nhã không sao có thể nghĩ tới. Cô không ngờ, Sở Lạc Duy lại vì chuyện con cái mà chủ động đi tìm Kiều Bắc.
Mà chú Kiểu Bắc tìm cô là vì muốn trị bệnh cho anh.
Tên ngốc này, tại sao lại không nói với mình chứ?
Trên thế giới này còn có ai có thể thích hợp cùng anh cố gắng hơn cô sao? Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy Sở Lạc Duy, nhìn người đàn ông đang mở mắt ra vì sự chủ động của cô, “Lần này em không đi với chị Niệm Niệm nữa.” Sở Lạc Duy nhíu mày, “Biết mệt rồi à?”
Kiều Vi Nhã ôm lấy Sở Lạc Duy, cô nhắm chặt mắt lại. Cô muốn trị bệnh cùng với anh, cùng nhau bước ra khỏi nỗi ám ảnh của anh, như vậy họ mới có thể sống cuộc sống hoàn hảo của họ được.
Sở Lạc Duy, em không sợ anh có bệnh, vì em có thuốc. Em tình nguyện làm thuốc của anh.
Hai người ngủ một mạch tới tận khi mặt trời ngả về Tây. Trong phòng không bật đèn, mờ mờ tối tối. “Thế này gọi là quân vương không lâm triều từ đây đấy hả.” Kiều Vi Nhã cảm khái lên tiếng, lại bị Sở Lạc Duy vỗ một cái vào mông. Sở Lạc Duy vực dậy tinh thần, với tay bật đèn ở đầu giường lên, “Anh đi nấu cơm, em mau đây tắm rửa đi, lát nữa mình ra ngoài.”
Kiều Vi Nhã cười khúc khích, nằm bò ra giường nhìn người đàn ông đã hứa cả đời này sẽ nấu cơm cho cô ăn ra ngoài nấu cơm, sau đó mới lồm cồm bò dậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy ngồi xuống giường, đỡ Kiều Vi Nhã dậy, để cô dựa vào lòng mình rồi bón cho cô ăn.
Kiều Vi Nhã cười tít mắt ăn. Cô rất thích những ngày tháng được người ta hầu hạ thế này. “Lần này còn đi nữa không?” Sở Lạc3Duy hỏi, rõ ràng không muốn có được đáp án phủ định.
Kiều Vi Nhã cũng nhìn ra được suy nghĩ của anh cho nên cố tình tỏ ra thần bí không trả lời, chọc cho Sở Lạc Duy tức đến mức suýt nữa thì không cho cô ăn nữa.
Kiều0Vi Nhã ôm lấy bát, nhanh chóng ăn hết sạch bát mì rồi mới nói: “Cái này còn phải xem chị Niệm Niệm đã. Không phải anh nói sẽ mua cho em một bộ dụng cụ chụp ảnh à? Đã mua cho em chưa?”
Sở Lạc Duy: “...”
Chưa mua!
Vì không5kịp!
“Để em về rồi tính.” Sở Lạc Duy cúi đầu nhìn cái bát đã được Kiều Vi Nhã vét sạch, “Em là heo đấy à, không biết đường để lại cho anh một ít?” “Anh là heo đực hả, ngay đến cả cơm của heo mà cũng muốn giành?”4Kiều Vi Nhã tức tối đáp trả, sau đó lại xoa xoa cái bụng của mình rồi hài lòng nằm xuống, “Ôi, những ngày tháng không phải đi làm thật hạnh phúc.” Sở Lạc Duy bỏ bát xuống, xoa xoa bụng cô, “Béo đến mức này rồi.” “Phì, đây9là vì vừa mới ăn xong, ok?” Nói rồi cô gạt tay anh ra, “Anh mau đi ăn đi, em nằm một lát.” Tay Sở Lạc Duy quyến luyến rời khỏi bụng Kiều Vi Nhã, nếu ở đây có một đứa bé chắc cũng là một chuyện rất tuyệt đấy nhỉ.
Nhưng mà... Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy đứng dậy rời đi. Cô lại cúi xuống nhìn bụng mình, cuối cùng cầm gối bịt mặt lại, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa.
Kiều Vi Nhã đang nghĩ ngợi thì điện thoại bỗng vang lên. Cô với lấy điện thoại, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình liền ngẩn ra, vội vàng nghe máy, “Chú Kiều.” Sở Lạc Duy ăn ở ngoài xong mới quay lại phòng ngủ, lúc này Kiều Vi Nhã đang ôm gối ngủ gà ngủ gật.
Anh đi tới vén chăn lên nằm xuống giường, rút chăn trong tay cô ra, tự mình thay thế vị trí ấy, khẽ vỗ về vai cô.
Kiều Vi Nhã mở mắt ra, ngẩng lên nhìn người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh ấy đã đi tìm chú Kiều Bắc.
Đây là điều mà Kiều Vi Nhã không sao có thể nghĩ tới. Cô không ngờ, Sở Lạc Duy lại vì chuyện con cái mà chủ động đi tìm Kiều Bắc.
Mà chú Kiểu Bắc tìm cô là vì muốn trị bệnh cho anh.
Tên ngốc này, tại sao lại không nói với mình chứ?
Trên thế giới này còn có ai có thể thích hợp cùng anh cố gắng hơn cô sao? Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy Sở Lạc Duy, nhìn người đàn ông đang mở mắt ra vì sự chủ động của cô, “Lần này em không đi với chị Niệm Niệm nữa.” Sở Lạc Duy nhíu mày, “Biết mệt rồi à?”
Kiều Vi Nhã ôm lấy Sở Lạc Duy, cô nhắm chặt mắt lại. Cô muốn trị bệnh cùng với anh, cùng nhau bước ra khỏi nỗi ám ảnh của anh, như vậy họ mới có thể sống cuộc sống hoàn hảo của họ được.
Sở Lạc Duy, em không sợ anh có bệnh, vì em có thuốc. Em tình nguyện làm thuốc của anh.
Hai người ngủ một mạch tới tận khi mặt trời ngả về Tây. Trong phòng không bật đèn, mờ mờ tối tối. “Thế này gọi là quân vương không lâm triều từ đây đấy hả.” Kiều Vi Nhã cảm khái lên tiếng, lại bị Sở Lạc Duy vỗ một cái vào mông. Sở Lạc Duy vực dậy tinh thần, với tay bật đèn ở đầu giường lên, “Anh đi nấu cơm, em mau đây tắm rửa đi, lát nữa mình ra ngoài.”
Kiều Vi Nhã cười khúc khích, nằm bò ra giường nhìn người đàn ông đã hứa cả đời này sẽ nấu cơm cho cô ăn ra ngoài nấu cơm, sau đó mới lồm cồm bò dậy.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook