Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-658
Chương 658: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc (20)
“Có cần cứ phải bám dính lấy nhau thể không?” Kiều Vi Nhã khoác một tay lên vai Sở Lạc Duy nói, “Mà anh không biết đường mang áo khoác cho em à? Không sợ em bị lạnh cóng sao?”
- Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô một cái, gạt tay cô ra, ôm luôn cô vào ngực, dùng áo khoác của anh trùm cả người cô lại, “Da em dày thế không cóng được đâu.” Kiều Vi Nhã trợn mắt lườm, lại cười hề hề ôm lấy hông của3anh, “Em sắp mệt chết rồi đây này, hay anh cõng em đi nhé?”
“Để anh chắp cho em đôi cánh cho em bay luôn nhé?” Sở Lạc Duy cười giễu. “Nhóc con, cưng như vậy không đáng yêu gì cả, có giỏi anh thử lắp cánh cho em xem nào.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, nhưng vẫn chạy ra sau lưng nhảy lên lưng anh. Sở Lạc Duy: “...” Sở Lạc Duy ôm chặt lấy cô, anh không bắt cô xuống mà cũng luôn cô ra ngoài. “Mệt rồi0à?” Sở Lạc Duy cảm thấy cô gái trên lưng sắp ngủ tới nơi liền hỏi.
Kiều Vi Nhã thở dài: “Cuối cùng cũng hỏi được một câu giống tiếng người rồi. Mau về nhà đi, em buồn ngủ lắm rồi.”
Sở Lạc Duy cõng Kiều Vi Nhã về tới bãi đậu xe mới thả người xuống.
Là thả kiểu không dịu dàng chút nào. Kiều Vi Nhã “ai ôi” một tiếng, “Người như anh sao lại có vợ được cơ chứ? Vợ anh là tiên nữ đấy hả, đến để cứu rỗi5anh đây đúng không.” Sở Lạc Duy đi mở cửa xe, ngẩng lên nhìn cô gái nào đó vẫn đang bừng bừng tức giận, “Tiên nữ lên xe đi, đang yên đang lành đi giành tên tuổi với người ta làm gì?” Kiều Vi Nhã bực tức mở cửa xe, lại hung hăng lườm anh một cái rồi mới lục đồ ăn vặt trên xe, nhưng đồ ăn vặt thì không tìm thấy, ngược lại tìm thấy một hộp cơm vẫn đang nóng hôi hổi.
Kiều Vi Nhã cầm hộp cơm4lên, mở ra, bên trong đều là những món cô thích, hơn nữa có thể nhìn ra đó là những món mà Sở Lạc Duy nấu trước khi ra khỏi nhà. Tâm trạng của Kiều Vi Nhã bỗng tốt lên trông thấy. “Được rồi, nể tình cái này, em tha cho anh đấy.” Kiều Vi Nhã nói rồi khom người hôn chóc lên môi Sở Lạc Duy một cái, nhưng lại bị Sở Lạc Duy giữ lấy cổ cướp lấy một nụ hôn sâu, mãi cho đến khi cả hai9người đều hít thở không thông, hai đôi môi mới tách rời nhau ra.
“Hay lát một lát nữa rồi hãy đi?” Mấy trò trên xe họ chưa thử bao giờ cả.
Kiều Vi Nhã bị anh hôn đến nóng cả người, nhưng đây là sân bay, cô lẳng lặng ôm hộp cơm rồi lùi lại, “Em đói rồi, em phải ăn, mau về nhà đi, về nhà nhanh lên.”
Sở Lạc Duy: “...”
Được thôi, cứ để cô ăn no trước đã, về nhà anh mới được ăn no không phải sao?
Sở Lạc Duy cũng không phản đối mà khởi động xe, chỉ có điều tốc độ xe nhanh hơn bình thường rất nhiều. Sau khi hai người về đến nhà, vừa vào tới cửa, Kiều Vi Nhã đã bị Sở Lạc Duy đè lên cửa hôn ngấu nghiến. Cô vừa mới ăn xong, trong miệng vẫn còn mùi vị thức ăn. Kiều Vi Nhã ôm lấy cổ anh, cũng đáp trả lại nụ hôn của anh. Sự nhiệt tình của hai người bắt đầu không hề báo trước, từ lúc vào cửa cho đến khi mặt trời xuất núi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hai người cứ như hai đứa trẻ bị dính liền thân cứ như vậy đến tận buổi chiều hôm sau mới tách nhau ra được một lát, lý do là vì Kiều Vi Nhã thật sự quá đói rồi cho nên Sở Lạc Duy đành phải đi chuẩn bị đồ ăn cho cổ.
Kiều Vi Nhã nhìn trần nhà, cảm thấy cả cơ thể như không phải là của mình nữa, tên này đúng là một tên cầm thú!
Ok, có vẻ như cũng là lỗi của cô. Tiểu biệt thắng tân hôn, chuyện này cũng không thể trách cổ được. Sở Lạc Duy nấu món mì dễ nấu nhất cho cô nên nấu rất nhanh, xong xuôi anh bưng luôn vào phòng ngủ, anh chỉ mặc một chiếc quần, để lộ thân trên vẫn còn để lại những vết tích từ tối qua cho đến sáng nay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Có cần cứ phải bám dính lấy nhau thể không?” Kiều Vi Nhã khoác một tay lên vai Sở Lạc Duy nói, “Mà anh không biết đường mang áo khoác cho em à? Không sợ em bị lạnh cóng sao?”
- Sở Lạc Duy lạnh lùng liếc cô một cái, gạt tay cô ra, ôm luôn cô vào ngực, dùng áo khoác của anh trùm cả người cô lại, “Da em dày thế không cóng được đâu.” Kiều Vi Nhã trợn mắt lườm, lại cười hề hề ôm lấy hông của3anh, “Em sắp mệt chết rồi đây này, hay anh cõng em đi nhé?”
“Để anh chắp cho em đôi cánh cho em bay luôn nhé?” Sở Lạc Duy cười giễu. “Nhóc con, cưng như vậy không đáng yêu gì cả, có giỏi anh thử lắp cánh cho em xem nào.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, nhưng vẫn chạy ra sau lưng nhảy lên lưng anh. Sở Lạc Duy: “...” Sở Lạc Duy ôm chặt lấy cô, anh không bắt cô xuống mà cũng luôn cô ra ngoài. “Mệt rồi0à?” Sở Lạc Duy cảm thấy cô gái trên lưng sắp ngủ tới nơi liền hỏi.
Kiều Vi Nhã thở dài: “Cuối cùng cũng hỏi được một câu giống tiếng người rồi. Mau về nhà đi, em buồn ngủ lắm rồi.”
Sở Lạc Duy cõng Kiều Vi Nhã về tới bãi đậu xe mới thả người xuống.
Là thả kiểu không dịu dàng chút nào. Kiều Vi Nhã “ai ôi” một tiếng, “Người như anh sao lại có vợ được cơ chứ? Vợ anh là tiên nữ đấy hả, đến để cứu rỗi5anh đây đúng không.” Sở Lạc Duy đi mở cửa xe, ngẩng lên nhìn cô gái nào đó vẫn đang bừng bừng tức giận, “Tiên nữ lên xe đi, đang yên đang lành đi giành tên tuổi với người ta làm gì?” Kiều Vi Nhã bực tức mở cửa xe, lại hung hăng lườm anh một cái rồi mới lục đồ ăn vặt trên xe, nhưng đồ ăn vặt thì không tìm thấy, ngược lại tìm thấy một hộp cơm vẫn đang nóng hôi hổi.
Kiều Vi Nhã cầm hộp cơm4lên, mở ra, bên trong đều là những món cô thích, hơn nữa có thể nhìn ra đó là những món mà Sở Lạc Duy nấu trước khi ra khỏi nhà. Tâm trạng của Kiều Vi Nhã bỗng tốt lên trông thấy. “Được rồi, nể tình cái này, em tha cho anh đấy.” Kiều Vi Nhã nói rồi khom người hôn chóc lên môi Sở Lạc Duy một cái, nhưng lại bị Sở Lạc Duy giữ lấy cổ cướp lấy một nụ hôn sâu, mãi cho đến khi cả hai9người đều hít thở không thông, hai đôi môi mới tách rời nhau ra.
“Hay lát một lát nữa rồi hãy đi?” Mấy trò trên xe họ chưa thử bao giờ cả.
Kiều Vi Nhã bị anh hôn đến nóng cả người, nhưng đây là sân bay, cô lẳng lặng ôm hộp cơm rồi lùi lại, “Em đói rồi, em phải ăn, mau về nhà đi, về nhà nhanh lên.”
Sở Lạc Duy: “...”
Được thôi, cứ để cô ăn no trước đã, về nhà anh mới được ăn no không phải sao?
Sở Lạc Duy cũng không phản đối mà khởi động xe, chỉ có điều tốc độ xe nhanh hơn bình thường rất nhiều. Sau khi hai người về đến nhà, vừa vào tới cửa, Kiều Vi Nhã đã bị Sở Lạc Duy đè lên cửa hôn ngấu nghiến. Cô vừa mới ăn xong, trong miệng vẫn còn mùi vị thức ăn. Kiều Vi Nhã ôm lấy cổ anh, cũng đáp trả lại nụ hôn của anh. Sự nhiệt tình của hai người bắt đầu không hề báo trước, từ lúc vào cửa cho đến khi mặt trời xuất núi vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Hai người cứ như hai đứa trẻ bị dính liền thân cứ như vậy đến tận buổi chiều hôm sau mới tách nhau ra được một lát, lý do là vì Kiều Vi Nhã thật sự quá đói rồi cho nên Sở Lạc Duy đành phải đi chuẩn bị đồ ăn cho cổ.
Kiều Vi Nhã nhìn trần nhà, cảm thấy cả cơ thể như không phải là của mình nữa, tên này đúng là một tên cầm thú!
Ok, có vẻ như cũng là lỗi của cô. Tiểu biệt thắng tân hôn, chuyện này cũng không thể trách cổ được. Sở Lạc Duy nấu món mì dễ nấu nhất cho cô nên nấu rất nhanh, xong xuôi anh bưng luôn vào phòng ngủ, anh chỉ mặc một chiếc quần, để lộ thân trên vẫn còn để lại những vết tích từ tối qua cho đến sáng nay.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook