Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-667
Chương 667: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[29]
Sở Lạc Duy nấu bốn món một canh, Kiều Vi Nhã vỗ vỗ tay, đang định ngồi xuống liền nghe thấy tiếng đập cửa, không sai, là đập cửa chứ không phải là tiếng chuông cửa.
“Thằng nhóc Sở Khả này tuổi Tuất hả, ngày nào cứ đến giờ cơm là qua đây.” Kiều Vi Nhã nói rồi đứng dậy mở cửa, người đi vào không phải là Tiểu Sở Khả thì là ai vào đây? Tiểu Sở Khả chân ngắn, nhưng chạy rất nhanh. Kiều Vi Nhã còn chưa kịp nhìn3thấy người thì thằng bé đã chạy vào nhà ăn rồi.
Vì tần suất Tiểu Sở Khả mặt dày sang ăn cơm chực hơi nhiều nền Kiều Vi Nhã đã đặc biệt chuẩn bị một cái ghế trẻ em cho nhóc. Kiều Vi Nhã kéo ghế ra hỏi, “Ba mẹ con đâu?” Tiểu Sở Khả tự động vươn tay để Kiều Vi Nhã bể lên, sau đó mới hài lòng cẩm thìa chuẩn bị ăn cơm.
“Cãi nhau, đánh nhau sau đó đóng cửa lại rồi.” Tiểu Sở Khả dầu mỏ nhìn Sở0Lạc Duy đặt cái bát con lên cái bàn nhỏ trước mặt nhóc.
“Này, sao dạo này ba mẹ con hay đánh nhau thế?” Kiều Vi Nhã ngồi xuống cạnh nhóc, gắp thức ăn cho nhóc con.
Tiểu Sở Khả ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Mẹ muốn đi công viên, ba muốn đi bách thú, thế là đánh nhau luôn.”
Kiều Vi Nhã: “...” Cái lý do quỷ quái gì vậy? Sở Lạc Duy hừ một tiếng, cái lý do ăn chực này cũng đỉnh quá rồi đấy. “Tiểu Sở Khả, con xem5ba mẹ con hay đánh nhau như thế, hay con làm con trai cô Ba luôn đi, ngày nào chú Ba của con cũng sẽ nấu món ngon cho con ăn.” Kiều Vi Nhã dụ dỗ thằng bé.
Sở Lạc Duy đang gắp thức ăn cho Tiểu Sở Khả liền khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía cô gái đang dụ dỗ nhóc con.
Không phải là cô ấy không thích trẻ con sao? Tiểu Sở Khả vừa gặm cánh gà cay đã được chủ Ba dùng nước sạch rửa cho nhóc,4vừa ngẩng lên nhìn cô Ba: “Vậy thì không được, chủ Ba mà có Bảo Bảo của mình thì sẽ không yêu con nữa.” Sở Lạc Duy: “...” Anh đánh nhẹ lên đầu nhóc con, “Nhỏ người mà lắm chuyện, mày ăn cơm đi, chiều chú Ba đưa con đi thủy cung chơi.” “Oh yeah.” Tiểu Sở Khả cười tít cả mắt, bắt đầu nhanh chóng và cơm.
Quả nhiên ba mẹ vẫn không đáng tin chút nào. Kiều Vi Nhã “xì” một tiếng, “Anh chưa từng đối xử với em tốt9như thế.”
“Em là con gái anh à?” Sở Lạc Duy đổi lại luôn.
Kiều Vi Nhã: “Không biết đường nuôi vợ như nuôi con à?”
Thể là Sở Lạc Duy không nói nữa, tính buổi chiều đưa hai đứa con nhà mình tới Thủy cung chơi.
Ăn cơm xong, cho Tiểu Sở Khả ngủ một giấc rồi hai người mới đưa nhóc ra ngoài, nhưng thang máy vừa đóng lại thì cửa nhà đối diện mới mở ra.
Triệu Hân Hân dựa vào lòng Sở Vi, “Xem ra là thích trẻ con thật, hai người này chắc không phải bị bệnh đấy chứ?”
“Cậu Hai có bệnh em không biết à?” Sở Vị nói rồi lại kéo Triệu Hân Hân quay về, “Coi con trai là công cụ thăm dò, em đúng là người đầu tiên luôn đấy.” “Không phải em vì mẹ à? Mẹ sợ hai người đó có vấn đề gì về sức khỏe mà.” Triệu Hân Hân hừ một tiếng. Sở Vi vào bếp rót nước đi ra, “Em không nhìn ra sao, cậu Hai không phải là có vấn đề về sức khỏe, mà là tâm lý có vấn đề.” “Nhưng không phải giờ cậu ấy đã ổn rồi hả?”
Sở Vi cười như không cười nhìn vợ mình, ổn gì mà ổn, mấy cái thứ gọi là ổn kia chẳng qua cũng chỉ là giả thôi.
“Chuyện này em không có cách nào đâu, anh ở cùng với cậu Hai bao nhiêu năm nay, trên đời này, người mà cậu ấy có thể thật sự hoàn toàn tin tưởng, anh nói thẳng, cũng chỉ có một mình mẹ thôi, ngay đến Kiều Vi Nhã cậu ấy cũng không phải là tin hết cả đâu.” Sở Vi đưa cốc nước mình vừa uống cho bà xã.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sở Lạc Duy nấu bốn món một canh, Kiều Vi Nhã vỗ vỗ tay, đang định ngồi xuống liền nghe thấy tiếng đập cửa, không sai, là đập cửa chứ không phải là tiếng chuông cửa.
“Thằng nhóc Sở Khả này tuổi Tuất hả, ngày nào cứ đến giờ cơm là qua đây.” Kiều Vi Nhã nói rồi đứng dậy mở cửa, người đi vào không phải là Tiểu Sở Khả thì là ai vào đây? Tiểu Sở Khả chân ngắn, nhưng chạy rất nhanh. Kiều Vi Nhã còn chưa kịp nhìn3thấy người thì thằng bé đã chạy vào nhà ăn rồi.
Vì tần suất Tiểu Sở Khả mặt dày sang ăn cơm chực hơi nhiều nền Kiều Vi Nhã đã đặc biệt chuẩn bị một cái ghế trẻ em cho nhóc. Kiều Vi Nhã kéo ghế ra hỏi, “Ba mẹ con đâu?” Tiểu Sở Khả tự động vươn tay để Kiều Vi Nhã bể lên, sau đó mới hài lòng cẩm thìa chuẩn bị ăn cơm.
“Cãi nhau, đánh nhau sau đó đóng cửa lại rồi.” Tiểu Sở Khả dầu mỏ nhìn Sở0Lạc Duy đặt cái bát con lên cái bàn nhỏ trước mặt nhóc.
“Này, sao dạo này ba mẹ con hay đánh nhau thế?” Kiều Vi Nhã ngồi xuống cạnh nhóc, gắp thức ăn cho nhóc con.
Tiểu Sở Khả ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: “Mẹ muốn đi công viên, ba muốn đi bách thú, thế là đánh nhau luôn.”
Kiều Vi Nhã: “...” Cái lý do quỷ quái gì vậy? Sở Lạc Duy hừ một tiếng, cái lý do ăn chực này cũng đỉnh quá rồi đấy. “Tiểu Sở Khả, con xem5ba mẹ con hay đánh nhau như thế, hay con làm con trai cô Ba luôn đi, ngày nào chú Ba của con cũng sẽ nấu món ngon cho con ăn.” Kiều Vi Nhã dụ dỗ thằng bé.
Sở Lạc Duy đang gắp thức ăn cho Tiểu Sở Khả liền khựng lại, theo phản xạ nhìn về phía cô gái đang dụ dỗ nhóc con.
Không phải là cô ấy không thích trẻ con sao? Tiểu Sở Khả vừa gặm cánh gà cay đã được chủ Ba dùng nước sạch rửa cho nhóc,4vừa ngẩng lên nhìn cô Ba: “Vậy thì không được, chủ Ba mà có Bảo Bảo của mình thì sẽ không yêu con nữa.” Sở Lạc Duy: “...” Anh đánh nhẹ lên đầu nhóc con, “Nhỏ người mà lắm chuyện, mày ăn cơm đi, chiều chú Ba đưa con đi thủy cung chơi.” “Oh yeah.” Tiểu Sở Khả cười tít cả mắt, bắt đầu nhanh chóng và cơm.
Quả nhiên ba mẹ vẫn không đáng tin chút nào. Kiều Vi Nhã “xì” một tiếng, “Anh chưa từng đối xử với em tốt9như thế.”
“Em là con gái anh à?” Sở Lạc Duy đổi lại luôn.
Kiều Vi Nhã: “Không biết đường nuôi vợ như nuôi con à?”
Thể là Sở Lạc Duy không nói nữa, tính buổi chiều đưa hai đứa con nhà mình tới Thủy cung chơi.
Ăn cơm xong, cho Tiểu Sở Khả ngủ một giấc rồi hai người mới đưa nhóc ra ngoài, nhưng thang máy vừa đóng lại thì cửa nhà đối diện mới mở ra.
Triệu Hân Hân dựa vào lòng Sở Vi, “Xem ra là thích trẻ con thật, hai người này chắc không phải bị bệnh đấy chứ?”
“Cậu Hai có bệnh em không biết à?” Sở Vị nói rồi lại kéo Triệu Hân Hân quay về, “Coi con trai là công cụ thăm dò, em đúng là người đầu tiên luôn đấy.” “Không phải em vì mẹ à? Mẹ sợ hai người đó có vấn đề gì về sức khỏe mà.” Triệu Hân Hân hừ một tiếng. Sở Vi vào bếp rót nước đi ra, “Em không nhìn ra sao, cậu Hai không phải là có vấn đề về sức khỏe, mà là tâm lý có vấn đề.” “Nhưng không phải giờ cậu ấy đã ổn rồi hả?”
Sở Vi cười như không cười nhìn vợ mình, ổn gì mà ổn, mấy cái thứ gọi là ổn kia chẳng qua cũng chỉ là giả thôi.
“Chuyện này em không có cách nào đâu, anh ở cùng với cậu Hai bao nhiêu năm nay, trên đời này, người mà cậu ấy có thể thật sự hoàn toàn tin tưởng, anh nói thẳng, cũng chỉ có một mình mẹ thôi, ngay đến Kiều Vi Nhã cậu ấy cũng không phải là tin hết cả đâu.” Sở Vi đưa cốc nước mình vừa uống cho bà xã.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook