Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-665
Chương 665: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [27]
“Con trai với con dâu bận, bà nhà cũng bận trông cháu, cháu nói xem tự dưng đưa ông đến nơi này, tưởng ông có bệnh thần kinh chắc. Nhưng ở đây cũng được, hoàn cảnh môi trường rất tốt, ha ha..” Ông cụ nói xong lại tiếp tục ngâm nga một khúc ca nào đó, xách lồng chim đi vào trong. Kiều3Vi Nhã buông tay Sở Lạc Duy ra, quay lại nhìn ông cụ, “Trông ông vẫn rất bình thường mà nhỉ?
“Kiều Vi Nhã, em như thế là gạt người ta, đó rõ ràng là một con chim giả mà.” Sở Lạc Duy nhíu mày nói.
Kiều Vi Nhã lườm anh, “Anh thôi đi, em vừa mới vào trong hỏi tình hình về ông cụ0rồi, trước đây mọi người đều nghĩ ông ấy rất bình thường, không ai nghĩ ông ấy bị bệnh cả. Mấy năm trước, con chim mà ông ấy nuối được vài năm chết, nhưng ông cụ cứ khăng khăng là nó không chết, chạy ra ngoài tìm, thế rồi ông ấy tìm được một con chim đồ chơi không biết là bị đứa5bé nào vứt đi liền vui sướng ôm về, nói đó là chim của ông ấy, ai khuyên thế nào cũng không tin, thể này không phải có bệnh thì gì?”
“Chuyện này...” Sở Lạc Duy vốn định nói gì đó, nhưng anh phát hiện anh không thể phản bác lại lời của Kiều Vi Nhã.
Thế này sao có thể không tính là bệnh4được?
Hơn nữa còn bệnh không nhé!
Nhưng vì một con chim thôi sao?
Cũng kỳ lạ thật đấy. Kiều Vi Nhã bỏ máy ảnh ra, “Đi, đi ăn trưa trước đã, buổi chiều lại tới.” “Vẫn phải tới nữa á?” Sở Lạc Duy không vui, anh không muốn phải ở chỗ này cả ngày. Kiều Vi Nhã mở cửa xe, “Đưa anh đi va chạm9xã hội, vừa nhìn đã biết là người suốt ngày ngồi lì trong văn phòng, ít va chạm rồi.”
Sở Lạc Duy: “...”
Sở Lạc Duy anh mà chưa va chạm xã hội à? Mắt cô nàng này không phải mù rồi đấy chứ.
Sở Lạc Duy vòng qua xe lên xe, thấy Kiều Vi Nhã thắt đai an toàn xong mới nói: “Tại sao người nhà của ông cụ không đến thăm ông ấy?” Kiều Vi Nhã thắt đai an toàn xong, nghĩ một hồi rồi đáp: “Chắc tại bận.” “Vì ông ấy có bệnh chứ gì.” Sở Lạc Duy đột nhiên nói.
Kiều Vi Nhã khựng lại, ngẩng lên nhìn Sở Lạc Duy: “Em bảo anh tự tin mà anh còn không tin cơ.”
“Nói ai tự ti đấy?” Sở Lạc Duy cau mày hỏi.
“Nói ai thì người đó tự biết.” Kiều Vi Nhã đắc ý đáp trả. Cô ngồi ngay ngắn lại rồi bảo Sở Lạc Duy lái xe cho cẩn thận, “Vợ anh đang ngồi trong xe đẩy, nhìn ngó cái gì nữa?”
Sở Lạc Duy lườm cô một cái, “Em đến đây xem gì vậy?”.
“Anh nhìn mà khó chịu.” Nói rồi anh lái xe rời khỏi bệnh viện tâm thần. Kiều Vi Nhã xì một tiếng, lúc này vẫn có rất nhiều người đang lục tục tới thăm người thân. “Anh nói xem, những bệnh nhân tâm thần kia không phải cũng có người nhà đấy sao?” Kiều Vi Nhã ung dung nói, Sở Lạc Duy chỉ liếc cô một cái rồi tiếp tục lái xe. Kiều Vi Nhã thấy anh không nói gì, tất nhiên cũng không lên tiếng nữa mà nghịch điện thoại.
Đây chính là ý của cô đấy, đâu phải người mắc bệnh tâm thần không có người thân hay không có con cái, hơn nữa anh cũng có phải người mắc bệnh nặng đầu, không biết anh đang sợ cái gì nữa,
Hai người về nhà, Kiều Vi Nhã vào phòng ngủ, Sở Lạc Duy chủ động vào bếp nấu cơm trưa. Chuyện anh đã hứa với vợ thì anh nhất định sẽ làm được.
Đó chính là nấu cơm cho vợ ăn cả đời.
“Bà xã, em ăn gì?” Sở Lạc Duy mở tủ lạnh ra, nhíu mày hỏi.
Kiều Vi Nhã thay một bộ đồ mặc ở nhà rồi đi ra, nhào lên vai anh, với tay lấy một ít thức ăn rồi quay người đi ra ngoài, “Mấy cái này, anh cứ liệu mà làm.”
Sở Lạc Duy nhìn đống thức ăn vẫn còn đang toát hơi lạnh trong tay mình, lại nhìn cô gái đã chạy biến ra ngoài. Hiện tại, cuộc sống của họ đã trở thành Kiều Vi Nhã là người đưa ra sự lựa chọn. Tuy anh không bài xích cảm giác này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Kiều Vi Nhã lăn ra sofa nói chuyện với đám chị em bạn dì của mình, còn Sở Lạc Duy thì ở lại trong bếp nấu cơm.
“Bà xã, em qua đây.” Sở Lạc Duy trầm giọng gọi. “Lại gì thế?” Kiều Vi Nhã mất kiên nhẫn nói. Cô bỏ điện thoại xuống, xỏ dép lê đi vào, nhưng vừa vào tới nơi đã bị Sở Lạc Duy ném cho một gói rau. “Rửa đi.”
Kiều Vi Nhã ngẩn ra, cúi đầu nhìn rau trong tay mình, cô “ôi chao” một tiếng, “Anh có ý gì đây?”
“Anh thì vẫn nấu cơm, em nói xem từ sáng đến tối em cứ suốt ngày ôm khư khư cái điện thoại làm gì vậy? Nói chuyện với anh không được à?” Sở Lạc Duy vừa nói vừa cầm dao xử lý cánh gà. Kiều Vi Nhã lấy rau trong túi giữ tươi ra, vừa nhặt vừa cười nói: “Ôi chao, Sở tổng nhà chúng ta đang giận đấy à? Được, nói chuyện với anh là được chứ gì, chẳng phải vì bình thường anh không thích nói chuyện đấy sao? Em sợ làm phiền anh đấy thôi.” Kiều Vi Nhã nói rồi nhận lấy cái chậu rửa rau mà anh đưa cho rồi đi ra chỗ vòi nước.
Sở Lạc Duy lườm cô nhưng vẫn đang làm cánh gà, Kiều Vi Nhã thích ăn cánh gà cay.
“Haiz, em thấy cái nơi sáng nay mình đi có thể làm một chuyên đề thật đấy, chuyên đề về vợ lính làm rất tốt đấy thôi.” Kiều Vi Nhã vừa rửa rau, vừa bình tĩnh nói.
Cô thật sự có suy nghĩ này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Con trai với con dâu bận, bà nhà cũng bận trông cháu, cháu nói xem tự dưng đưa ông đến nơi này, tưởng ông có bệnh thần kinh chắc. Nhưng ở đây cũng được, hoàn cảnh môi trường rất tốt, ha ha..” Ông cụ nói xong lại tiếp tục ngâm nga một khúc ca nào đó, xách lồng chim đi vào trong. Kiều3Vi Nhã buông tay Sở Lạc Duy ra, quay lại nhìn ông cụ, “Trông ông vẫn rất bình thường mà nhỉ?
“Kiều Vi Nhã, em như thế là gạt người ta, đó rõ ràng là một con chim giả mà.” Sở Lạc Duy nhíu mày nói.
Kiều Vi Nhã lườm anh, “Anh thôi đi, em vừa mới vào trong hỏi tình hình về ông cụ0rồi, trước đây mọi người đều nghĩ ông ấy rất bình thường, không ai nghĩ ông ấy bị bệnh cả. Mấy năm trước, con chim mà ông ấy nuối được vài năm chết, nhưng ông cụ cứ khăng khăng là nó không chết, chạy ra ngoài tìm, thế rồi ông ấy tìm được một con chim đồ chơi không biết là bị đứa5bé nào vứt đi liền vui sướng ôm về, nói đó là chim của ông ấy, ai khuyên thế nào cũng không tin, thể này không phải có bệnh thì gì?”
“Chuyện này...” Sở Lạc Duy vốn định nói gì đó, nhưng anh phát hiện anh không thể phản bác lại lời của Kiều Vi Nhã.
Thế này sao có thể không tính là bệnh4được?
Hơn nữa còn bệnh không nhé!
Nhưng vì một con chim thôi sao?
Cũng kỳ lạ thật đấy. Kiều Vi Nhã bỏ máy ảnh ra, “Đi, đi ăn trưa trước đã, buổi chiều lại tới.” “Vẫn phải tới nữa á?” Sở Lạc Duy không vui, anh không muốn phải ở chỗ này cả ngày. Kiều Vi Nhã mở cửa xe, “Đưa anh đi va chạm9xã hội, vừa nhìn đã biết là người suốt ngày ngồi lì trong văn phòng, ít va chạm rồi.”
Sở Lạc Duy: “...”
Sở Lạc Duy anh mà chưa va chạm xã hội à? Mắt cô nàng này không phải mù rồi đấy chứ.
Sở Lạc Duy vòng qua xe lên xe, thấy Kiều Vi Nhã thắt đai an toàn xong mới nói: “Tại sao người nhà của ông cụ không đến thăm ông ấy?” Kiều Vi Nhã thắt đai an toàn xong, nghĩ một hồi rồi đáp: “Chắc tại bận.” “Vì ông ấy có bệnh chứ gì.” Sở Lạc Duy đột nhiên nói.
Kiều Vi Nhã khựng lại, ngẩng lên nhìn Sở Lạc Duy: “Em bảo anh tự tin mà anh còn không tin cơ.”
“Nói ai tự ti đấy?” Sở Lạc Duy cau mày hỏi.
“Nói ai thì người đó tự biết.” Kiều Vi Nhã đắc ý đáp trả. Cô ngồi ngay ngắn lại rồi bảo Sở Lạc Duy lái xe cho cẩn thận, “Vợ anh đang ngồi trong xe đẩy, nhìn ngó cái gì nữa?”
Sở Lạc Duy lườm cô một cái, “Em đến đây xem gì vậy?”.
“Anh nhìn mà khó chịu.” Nói rồi anh lái xe rời khỏi bệnh viện tâm thần. Kiều Vi Nhã xì một tiếng, lúc này vẫn có rất nhiều người đang lục tục tới thăm người thân. “Anh nói xem, những bệnh nhân tâm thần kia không phải cũng có người nhà đấy sao?” Kiều Vi Nhã ung dung nói, Sở Lạc Duy chỉ liếc cô một cái rồi tiếp tục lái xe. Kiều Vi Nhã thấy anh không nói gì, tất nhiên cũng không lên tiếng nữa mà nghịch điện thoại.
Đây chính là ý của cô đấy, đâu phải người mắc bệnh tâm thần không có người thân hay không có con cái, hơn nữa anh cũng có phải người mắc bệnh nặng đầu, không biết anh đang sợ cái gì nữa,
Hai người về nhà, Kiều Vi Nhã vào phòng ngủ, Sở Lạc Duy chủ động vào bếp nấu cơm trưa. Chuyện anh đã hứa với vợ thì anh nhất định sẽ làm được.
Đó chính là nấu cơm cho vợ ăn cả đời.
“Bà xã, em ăn gì?” Sở Lạc Duy mở tủ lạnh ra, nhíu mày hỏi.
Kiều Vi Nhã thay một bộ đồ mặc ở nhà rồi đi ra, nhào lên vai anh, với tay lấy một ít thức ăn rồi quay người đi ra ngoài, “Mấy cái này, anh cứ liệu mà làm.”
Sở Lạc Duy nhìn đống thức ăn vẫn còn đang toát hơi lạnh trong tay mình, lại nhìn cô gái đã chạy biến ra ngoài. Hiện tại, cuộc sống của họ đã trở thành Kiều Vi Nhã là người đưa ra sự lựa chọn. Tuy anh không bài xích cảm giác này, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ. Kiều Vi Nhã lăn ra sofa nói chuyện với đám chị em bạn dì của mình, còn Sở Lạc Duy thì ở lại trong bếp nấu cơm.
“Bà xã, em qua đây.” Sở Lạc Duy trầm giọng gọi. “Lại gì thế?” Kiều Vi Nhã mất kiên nhẫn nói. Cô bỏ điện thoại xuống, xỏ dép lê đi vào, nhưng vừa vào tới nơi đã bị Sở Lạc Duy ném cho một gói rau. “Rửa đi.”
Kiều Vi Nhã ngẩn ra, cúi đầu nhìn rau trong tay mình, cô “ôi chao” một tiếng, “Anh có ý gì đây?”
“Anh thì vẫn nấu cơm, em nói xem từ sáng đến tối em cứ suốt ngày ôm khư khư cái điện thoại làm gì vậy? Nói chuyện với anh không được à?” Sở Lạc Duy vừa nói vừa cầm dao xử lý cánh gà. Kiều Vi Nhã lấy rau trong túi giữ tươi ra, vừa nhặt vừa cười nói: “Ôi chao, Sở tổng nhà chúng ta đang giận đấy à? Được, nói chuyện với anh là được chứ gì, chẳng phải vì bình thường anh không thích nói chuyện đấy sao? Em sợ làm phiền anh đấy thôi.” Kiều Vi Nhã nói rồi nhận lấy cái chậu rửa rau mà anh đưa cho rồi đi ra chỗ vòi nước.
Sở Lạc Duy lườm cô nhưng vẫn đang làm cánh gà, Kiều Vi Nhã thích ăn cánh gà cay.
“Haiz, em thấy cái nơi sáng nay mình đi có thể làm một chuyên đề thật đấy, chuyên đề về vợ lính làm rất tốt đấy thôi.” Kiều Vi Nhã vừa rửa rau, vừa bình tĩnh nói.
Cô thật sự có suy nghĩ này.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook