Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-66
Chương 66: EM TRAI TÔI KẾT HÔN RỒI KÌA [5]
Anh thật sự cứ tưởng Sở Vi quay lại mới dám nói như thế. Ai ngờ lần này lại là ba anh.
Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, tựa người vào cửa, nhìn con trai mình.
“Biết điều chút đi, đừng làm mẹ con lo lắng thêm nữa.” Sở Ninh Dực lên tiếng uy hiếp.
Sở Lạc Ninh: “...”
Vì3vợ mình mà uy hiếp con trai ruột, ba anh cũng kỳ khôi lắm đấy.
Anh còn chưa làm gì cơ mà.
Sở Lạc Ninh ngồi dậy, nhìn ba ruột của mình, “Ba, con hỏi ba một chuyện, ba phải trả lời thật với con nhé.” “Ba nói dối con biết được chắc?” Sở Ninh Dực bật cười chế0giễu. Sở Lạc Ninh dùng ánh mắt khác nhìn ba mình, như thể không tốt lắm đâu.
Nhưng Sở Lạc Ninh cảm thấy, ba mình không phải người hay nói dối.
“Mẹ con từng bảo, hôm đó ba đã nói chuyện với Lữ đoàn trưởng Liễu, là vì chuyện lần này sao?” Sở Lạc Ninh nghiêm túc hỏi. “Ừm,5đúng vậy, ba muốn xem xem, người có thể biến con trai ba thành thế này là dạng tầm cỡ nào.” Giọng Sở Ninh Dực rất thản nhiên, như thể sự thật đúng là như vậy. “Sau đó rồi sao, ba đã đi quỳ lễ người ta chưa?” Mặt mũi Sở Lạc Ninh sầm sì. Đây tuyệt4đối không phải ba ruột anh.
Sở Lạc Ninh vừa dứt lời đã bị ba mình tặng cho một cái dúi đầu, “Người để ba con phải quỳ lễ còn chưa ra đời đâu.”
Sở Lạc Ninh tỏ ý nghi ngờ câu nói kia, ví dụ như mẹ anh chẳng hạn.
“Sau đó thì sao, ba biết được gì rồi?”9Sở Lạc Ninh thực sự nhìn ba mình bằng ánh mắt vô cùng chân thành, không thế chân thành hơn được nữa.
Thế mà hình như ba anh không nghĩ như vậy, chẳng hạn như lúc này ba anh đang nhìn anh với nụ cười như có như không, chẳng hề chân thành chút nào.
“Ba...” Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Ba biết chuyện này rất quan trọng với con mà.”
Sở Lạc Ninh rất hiếm khi nghiêm túc gọi một tiếng ba như vậy, có thể thấy anh rất coi trọng chuyện này.
Sở Ninh Dực nghe con trai nói vậy, nghĩ ngợi một lúc mới trả lời, “Rồi sao, vì muốn trả thù, mang theo trái tim thù hận quay về cái nơi suýt nữa khiến con chết chùm hả? Sở Lạc Ninh, ba trước nay chưa từng dạy con ôm hận thù để làm bất cứ chuyện gì.”
Giọng Sở Ninh Dực rất nghiêm khắc, có thể thấy lần này anh đã thực sự tức giận.
“Tại sao chứ, cứ để Ăng-Ten vô duyên vô cớ hy sinh như thế sao?” Sở Lạc Ninh cũng tức giận, “Ba có biết khi con đến nhà cậu ấy, khi thấy ba mẹ cậu ấy thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng con khó chịu đến mức nào không? Lúc đó con nghĩ, tại sao ban đầu không phải người làm đội trưởng như con quyết định, nếu không lúc đó người hy sinh cũng không phải cậu ấy, mà là...”
“Chát...”
Sở Lạc Ninh chưa nói hết, Sở Ninh Dực đã tặng cho anh một cái tát ngang mặt.
Người ở dưới nhà nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy lên. Thủy An Lạc thấy con trai mình bị đánh, vội vã chạy tới, “Sở Ninh Dực anh làm cái gì thế?”
“Sở Lạc Ninh, con nghe cho kỹ đây, chuyện này là họa từ con mà ra, không liên quan đến bất cứ ai cả. Thắng lợi năm lần bảy lượt đã khiến con quên mất quy tắc rằng khi đang làm nhiệm vụ không được phép bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào. Trên thế giới này, không một vị tướng nào thắng trận mãi. Tất cả những vị tướng trăm trận trăm thắng, đến cuối cùng sẽ trở thành người thua thảm bại nhất. Con chính là một ví dụ điển hình.” Sở Ninh Dực chỉ vào đầu con trai mà mắng, sau đó quay gót đi thẳng.
“Sở...” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực bỏ đi, vẫn cảm nhận được lửa giận trên người anh, quay lại nhìn cậu con trai “đời này không còn gì lưu luyến” của mình mà bỗng thấy đau đầu không thể tả được, “Đừng coi lời ba con là thật, ba con chỉ được cái độc mồm độc miệng thôi. Không ai nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, mẹ tin rằng con đã cố hết sức rồi.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, xem xem người kia bây giờ thế nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Anh thật sự cứ tưởng Sở Vi quay lại mới dám nói như thế. Ai ngờ lần này lại là ba anh.
Sở Ninh Dực hừ lạnh một tiếng, tựa người vào cửa, nhìn con trai mình.
“Biết điều chút đi, đừng làm mẹ con lo lắng thêm nữa.” Sở Ninh Dực lên tiếng uy hiếp.
Sở Lạc Ninh: “...”
Vì3vợ mình mà uy hiếp con trai ruột, ba anh cũng kỳ khôi lắm đấy.
Anh còn chưa làm gì cơ mà.
Sở Lạc Ninh ngồi dậy, nhìn ba ruột của mình, “Ba, con hỏi ba một chuyện, ba phải trả lời thật với con nhé.” “Ba nói dối con biết được chắc?” Sở Ninh Dực bật cười chế0giễu. Sở Lạc Ninh dùng ánh mắt khác nhìn ba mình, như thể không tốt lắm đâu.
Nhưng Sở Lạc Ninh cảm thấy, ba mình không phải người hay nói dối.
“Mẹ con từng bảo, hôm đó ba đã nói chuyện với Lữ đoàn trưởng Liễu, là vì chuyện lần này sao?” Sở Lạc Ninh nghiêm túc hỏi. “Ừm,5đúng vậy, ba muốn xem xem, người có thể biến con trai ba thành thế này là dạng tầm cỡ nào.” Giọng Sở Ninh Dực rất thản nhiên, như thể sự thật đúng là như vậy. “Sau đó rồi sao, ba đã đi quỳ lễ người ta chưa?” Mặt mũi Sở Lạc Ninh sầm sì. Đây tuyệt4đối không phải ba ruột anh.
Sở Lạc Ninh vừa dứt lời đã bị ba mình tặng cho một cái dúi đầu, “Người để ba con phải quỳ lễ còn chưa ra đời đâu.”
Sở Lạc Ninh tỏ ý nghi ngờ câu nói kia, ví dụ như mẹ anh chẳng hạn.
“Sau đó thì sao, ba biết được gì rồi?”9Sở Lạc Ninh thực sự nhìn ba mình bằng ánh mắt vô cùng chân thành, không thế chân thành hơn được nữa.
Thế mà hình như ba anh không nghĩ như vậy, chẳng hạn như lúc này ba anh đang nhìn anh với nụ cười như có như không, chẳng hề chân thành chút nào.
“Ba...” Sở Lạc Ninh nhíu mày, “Ba biết chuyện này rất quan trọng với con mà.”
Sở Lạc Ninh rất hiếm khi nghiêm túc gọi một tiếng ba như vậy, có thể thấy anh rất coi trọng chuyện này.
Sở Ninh Dực nghe con trai nói vậy, nghĩ ngợi một lúc mới trả lời, “Rồi sao, vì muốn trả thù, mang theo trái tim thù hận quay về cái nơi suýt nữa khiến con chết chùm hả? Sở Lạc Ninh, ba trước nay chưa từng dạy con ôm hận thù để làm bất cứ chuyện gì.”
Giọng Sở Ninh Dực rất nghiêm khắc, có thể thấy lần này anh đã thực sự tức giận.
“Tại sao chứ, cứ để Ăng-Ten vô duyên vô cớ hy sinh như thế sao?” Sở Lạc Ninh cũng tức giận, “Ba có biết khi con đến nhà cậu ấy, khi thấy ba mẹ cậu ấy thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng con khó chịu đến mức nào không? Lúc đó con nghĩ, tại sao ban đầu không phải người làm đội trưởng như con quyết định, nếu không lúc đó người hy sinh cũng không phải cậu ấy, mà là...”
“Chát...”
Sở Lạc Ninh chưa nói hết, Sở Ninh Dực đã tặng cho anh một cái tát ngang mặt.
Người ở dưới nhà nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy lên. Thủy An Lạc thấy con trai mình bị đánh, vội vã chạy tới, “Sở Ninh Dực anh làm cái gì thế?”
“Sở Lạc Ninh, con nghe cho kỹ đây, chuyện này là họa từ con mà ra, không liên quan đến bất cứ ai cả. Thắng lợi năm lần bảy lượt đã khiến con quên mất quy tắc rằng khi đang làm nhiệm vụ không được phép bỏ qua bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào. Trên thế giới này, không một vị tướng nào thắng trận mãi. Tất cả những vị tướng trăm trận trăm thắng, đến cuối cùng sẽ trở thành người thua thảm bại nhất. Con chính là một ví dụ điển hình.” Sở Ninh Dực chỉ vào đầu con trai mà mắng, sau đó quay gót đi thẳng.
“Sở...” Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực bỏ đi, vẫn cảm nhận được lửa giận trên người anh, quay lại nhìn cậu con trai “đời này không còn gì lưu luyến” của mình mà bỗng thấy đau đầu không thể tả được, “Đừng coi lời ba con là thật, ba con chỉ được cái độc mồm độc miệng thôi. Không ai nghĩ chuyện này sẽ xảy ra, mẹ tin rằng con đã cố hết sức rồi.” Thủy An Lạc nói rồi vội vàng chạy ra ngoài, xem xem người kia bây giờ thế nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook