Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-65
Chương 65: EM TRAI TÔI KẾT HÔN RỒI KÌA [4]
Sau khi cúp máy, Sở Lạc Ninh ngã người lên giường, anh thấy không phải ngực mình đau mà là gan mình đau, đau đến mức phải gào khóc.
Cô nhóc kia thật sự muốn chọc tức anh, chọc anh tức chết.
Nhưng bây giờ anh lại không ra ngoài được, bên dưới còn3một lão tổ tông biết khóc. Anh mà bước chân ra khỏi cửa, mẹ anh sẽ khóc thét ngay lập tức cho anh coi.
Đến lúc ấy, anh sẽ bị ba anh túm về và quật chết. Cho nên, cảm giác đầu tiên của anh là bó tay chịu chết, cả vợ và0mẹ, không ai khiến anh đỡ lo được. Sở Lạc Ninh thong thả đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy một chú chó màu vàng không biết mẹ anh tìm từ đâu về, lúc này đang nhắm vào anh mà sủa. “Sở Lạc Ninh, con làm gì đấy?” Sở Lạc Ninh chậm5rãi đóng cửa sổ lại, nhìn cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, sau đó nói, “Không khí không tốt lắm, con nhìn bên ngoài tí thôi.”
Thủy An Lạc nheo mắt nhìn con trai mình, hừ một tiếng, “Thu hết chút tâm tư ấy lại ngay cho mẹ.”
“Vâng vâng vâng, con không4thu lại mà được chắc, mẹ mau xuống dưới đi. Triệu Hân Hân với sở Vi vẫn còn dưới nhà, đừng để người ta nghĩ mẹ lạnh nhạt.” Sở Lạc Ninh tươi cười đón lời, tựa người vào cửa sổ, trông rất đơn thuần và vô hại.
Thủy An Lạc ném cho con9trai mình ánh mắt “cứ cẩn thận đấy” rồi xuống tầng. Sở Lạc Ninh vỗ vào ngực mình một cái, khả năng của mẹ anh còn đỉnh cao hơn cả tưởng tượng của anh, đúng là được ba anh luyện ra cả.
“Cốc cốc cốc...” “Mời vào.” Sở Lạc Ninh đáp lời, rời khỏi cửa sổ. “Anh cả.” Sở Vị đẩy cửa vào, nhìn Sở Lạc Ninh ngồi xuống giường.
Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, “Kết hôn và lên chức ba, coi như nhà chúng ta có song hỷ lâm môn rồi.”
Sở Vi khẽ cười, “Anh Cả với chị Miên Miên không định kết hôn à?”
“Đừng có kích anh, cẩn thận anh đánh chú đấy.” Sở Lạc Ninh bắt đầu giở giọng uy hiếp. Sở Vi khẽ bật cười thành tiếng, sau đó dựa người vào thành bàn, nhìn Sở Lạc Ninh, “sức khỏe của anh thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, mẹ lo lắng quá thôi.” Sở Lạc Ninh nói rồi nằm xuống giường, ngước mắt nhìn trần nhà, “Chú xuống nhà dắt con chó vàng kia đi giúp anh.”
“Không được đầu, cô bóp chết em mất.” Sở Vị thẳng thừng từ chối, “Anh cũng đâu phải không biết tính cô, người đáng sợ không phải cô, mà là chú.” “Anh có phải anh cả của chú không?” Sở Lạc Ninh giận rồi đấy.
“Anh Cả sẽ không hại em trai mình đâu.” Sở Vi Mỉm cười. Người sắp làm ba, nụ cười này mang theo vẻ hạnh phúc, càng nhìn càng thấy ngứa mắt. “Anh Cả, những năm gần đây cô cũng nơm nớp thấp thỏm vì anh, làm em nên em nói một câu, em biết thân phận của anh rất đặc thù, nhưng cũng nên nghĩ cho cô một chút.” Sở Vị trầm giọng, “Mấy năm qua anh không ở nhà, cô không nói nhưng không có nghĩa là cô không lo.”
Sở Lạc Ninh khẽ nheo mắt, không nói năng gì. Sở Vi đứng thẳng dậy, “Anh Cả, em đi trước đây.”
Sở Lạc Ninh phất tay, ra hiệu cho cậu em mình mau chóng lăn đi cho khuất mắt, tránh việc anh không kiềm chế nổi mà muốn bóp chết cậu. Gần đây tính anh hơi nóng, không gặp ai thì tốt hơn.
Sở Vi cười khẽ, sau đó đứng dậy rời đi.
Sở Lạc Ninh nhắm mắt nghĩ ngợi, cửa phòng anh lại bị người ta mở ra, “Đã bảo đừng vào rồi mà, sao lại vào nữa rồi? Biến ngay”
“Bảo ai biến đấy?” Sở Ninh Dực đột ngột lên tiếng khiến Sở Lạc Ninh giật mình ngồi thẳng dậy, chạm luôn vào vết thương.
Sở Lạc Ninh phải hít sâu một hơi, nhìn ba mình, kêu một tiếng “ôi chao”, hỏi thẳng, “Sao ba lại vào đây?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau khi cúp máy, Sở Lạc Ninh ngã người lên giường, anh thấy không phải ngực mình đau mà là gan mình đau, đau đến mức phải gào khóc.
Cô nhóc kia thật sự muốn chọc tức anh, chọc anh tức chết.
Nhưng bây giờ anh lại không ra ngoài được, bên dưới còn3một lão tổ tông biết khóc. Anh mà bước chân ra khỏi cửa, mẹ anh sẽ khóc thét ngay lập tức cho anh coi.
Đến lúc ấy, anh sẽ bị ba anh túm về và quật chết. Cho nên, cảm giác đầu tiên của anh là bó tay chịu chết, cả vợ và0mẹ, không ai khiến anh đỡ lo được. Sở Lạc Ninh thong thả đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy một chú chó màu vàng không biết mẹ anh tìm từ đâu về, lúc này đang nhắm vào anh mà sủa. “Sở Lạc Ninh, con làm gì đấy?” Sở Lạc Ninh chậm5rãi đóng cửa sổ lại, nhìn cánh cửa phòng ngủ bị mở ra, sau đó nói, “Không khí không tốt lắm, con nhìn bên ngoài tí thôi.”
Thủy An Lạc nheo mắt nhìn con trai mình, hừ một tiếng, “Thu hết chút tâm tư ấy lại ngay cho mẹ.”
“Vâng vâng vâng, con không4thu lại mà được chắc, mẹ mau xuống dưới đi. Triệu Hân Hân với sở Vi vẫn còn dưới nhà, đừng để người ta nghĩ mẹ lạnh nhạt.” Sở Lạc Ninh tươi cười đón lời, tựa người vào cửa sổ, trông rất đơn thuần và vô hại.
Thủy An Lạc ném cho con9trai mình ánh mắt “cứ cẩn thận đấy” rồi xuống tầng. Sở Lạc Ninh vỗ vào ngực mình một cái, khả năng của mẹ anh còn đỉnh cao hơn cả tưởng tượng của anh, đúng là được ba anh luyện ra cả.
“Cốc cốc cốc...” “Mời vào.” Sở Lạc Ninh đáp lời, rời khỏi cửa sổ. “Anh cả.” Sở Vị đẩy cửa vào, nhìn Sở Lạc Ninh ngồi xuống giường.
Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, “Kết hôn và lên chức ba, coi như nhà chúng ta có song hỷ lâm môn rồi.”
Sở Vi khẽ cười, “Anh Cả với chị Miên Miên không định kết hôn à?”
“Đừng có kích anh, cẩn thận anh đánh chú đấy.” Sở Lạc Ninh bắt đầu giở giọng uy hiếp. Sở Vi khẽ bật cười thành tiếng, sau đó dựa người vào thành bàn, nhìn Sở Lạc Ninh, “sức khỏe của anh thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, mẹ lo lắng quá thôi.” Sở Lạc Ninh nói rồi nằm xuống giường, ngước mắt nhìn trần nhà, “Chú xuống nhà dắt con chó vàng kia đi giúp anh.”
“Không được đầu, cô bóp chết em mất.” Sở Vị thẳng thừng từ chối, “Anh cũng đâu phải không biết tính cô, người đáng sợ không phải cô, mà là chú.” “Anh có phải anh cả của chú không?” Sở Lạc Ninh giận rồi đấy.
“Anh Cả sẽ không hại em trai mình đâu.” Sở Vi Mỉm cười. Người sắp làm ba, nụ cười này mang theo vẻ hạnh phúc, càng nhìn càng thấy ngứa mắt. “Anh Cả, những năm gần đây cô cũng nơm nớp thấp thỏm vì anh, làm em nên em nói một câu, em biết thân phận của anh rất đặc thù, nhưng cũng nên nghĩ cho cô một chút.” Sở Vị trầm giọng, “Mấy năm qua anh không ở nhà, cô không nói nhưng không có nghĩa là cô không lo.”
Sở Lạc Ninh khẽ nheo mắt, không nói năng gì. Sở Vi đứng thẳng dậy, “Anh Cả, em đi trước đây.”
Sở Lạc Ninh phất tay, ra hiệu cho cậu em mình mau chóng lăn đi cho khuất mắt, tránh việc anh không kiềm chế nổi mà muốn bóp chết cậu. Gần đây tính anh hơi nóng, không gặp ai thì tốt hơn.
Sở Vi cười khẽ, sau đó đứng dậy rời đi.
Sở Lạc Ninh nhắm mắt nghĩ ngợi, cửa phòng anh lại bị người ta mở ra, “Đã bảo đừng vào rồi mà, sao lại vào nữa rồi? Biến ngay”
“Bảo ai biến đấy?” Sở Ninh Dực đột ngột lên tiếng khiến Sở Lạc Ninh giật mình ngồi thẳng dậy, chạm luôn vào vết thương.
Sở Lạc Ninh phải hít sâu một hơi, nhìn ba mình, kêu một tiếng “ôi chao”, hỏi thẳng, “Sao ba lại vào đây?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook