Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-670
Chương 670: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc [32]
Nhưng Kiều Vi Nhã mới có hai mươi tư tuổi, cũng không tính là quá lớn!
Triệu Hân Hân ngẩng đầu khẽ liếc qua Sở Lạc Duy đang cúi đầu ăn cơm, sau đó nói với Kiều Vi Nhã: “Nói thật, hai người thật sự quyết định không sinh con sao? Phụ nữ qua hai bảy, hai tám tuổi mới sinh con sẽ rất khó lấy lại vóc dáng, đến lúc đó thử nghĩ xem với cái eo to như cái thùng3phi có chấp nhận được không?”
“Nói vớ vẩn, lúc mẹ tôi sinh em trai tôi thì bao tuổi chứ?” Kiều Vi Nhã nói.
“Xin hỏi mẹ cậu làm nghề gì?”
“Làm lính.”
Kiều Vi Nhã nói xong tự động im lặng.
Làm lính, tức là hoàn toàn không sống trong cùng một thế giới với bọn họ. Cho nên lúc này không nên nói gì thì hơn.
Sau bữa cơm tối, Sở Lạc Duy với Kiều Vi Nhã đi về nhà, hoàn toàn không có ý0giúp người ta dọn dẹp.
Thế nhưng khi về nhà rồi, trong lòng Sở Lạc Duy còn chút không yên, Kiều Vi Nhã đi tắm.
Trong khoảng thời gian này, Sở Lạc Duy xử lý một vài chuyện nên lúc Kiều Vi Nhã tắm xong đi ra vẫn thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Cô bĩu môi, nhìn người đang đứng gọi điện trên sân thượng, sau đó vứt di động sang một bên rồi bước đến, ôm lấy anh từ đằng sau.5Sở Lạc Duy sửng sốt một chút sau đó nắm tay cô kéo đến trước mặt. “Chuyện này trước hết cứ làm như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Sở Vi qua giải quyết.” Sở Lạc Duy nói rồi cúp máy, sau đó bể Kiều Vi Nhã lên.
Kiều Vi Nhã vòng hai chân khóa hông của anh lại, đôi tay ôm lấy cổ anh: “Sao chuyện gì anh cũng để anh Sở Vi đi làm vậy hả?” “Vợ của4cậu ấy cũng dự tính sinh đứa thứ hai rồi, trong mấy tháng tới lại có lý do xin nghỉ, vì sao hiện giờ anh lại không cố gắng cho cậu ấy tăng ca thêm một chút chứ?” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên. Kiều Vi Nhã bật cười ha hả, cô rất thích Sở Lạc Duy như thế này, xấu xa một cách đáng yêu.
Sở Lạc Duy ôm Kiều Vi Nhã về giường rồi đặt cô lên tấm9đệm, vừa hôn vừa hỏi: “Lúc trước em nói không muốn có con.”
Anh không hỏi Kiều Vi Nhã có muốn có con hay không, có lẽ bởi vì anh biết đáp án anh nhận được sẽ không như mình mong muốn cho nên ngay từ đầu anh đã không có ý định hỏi. Kiều Vi Nhã xoay người đè Sở Lạc Duy xuống rồi nói: “Chẳng lẽ anh không muốn sao?”
Sở Lạc Duy khẽ nhíu mày, hoàn toàn không nghĩ bản thân sẽ bị Kiều Vi Nhã chiếu tướng ngược lại.
Thế nhưng Sở Lạc Duy không cho cô đáp án mà dứt khoát đem toàn bộ sự nhiệt tình của mình đưa hết cho cô. Lý do là vì chính bản thân anh cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này.
Vậy nên anh chọn cách im lặng. Mà Kiều Vi Nhã cũng hiểu suy nghĩ của Sở Lạc Duy cho nên cô không cố ép bức anh. Những ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Kiều Vi Nhã vẫn đến bệnh viện tâm thần như trước, về phần Sở Lạc Duy thì anh từ chối đến nơi đó, cũng không hề gặp lại Kiều Bắc.
Kiều Vi Nhã tìm được không ít đề tài ở bệnh viện tâm thần, cô nói muốn về nhà ở vài ngày vì cô nhớ ba mình, Sở Lạc Duy vốn định nói gì đó nhưng lại nghĩ đến chuyện ba vợ của anh không quá quan tâm đến anh cho lắm, cho nên lúc Kiều Vi Nhã về nhà thì Sở Lạc Duy có chút không vui. Bây giờ đã sang tháng Năm, thành phố A đã bắt đầu trở nên nóng bức. Kiều Vi Nhã ngậm một cây kem trong miệng, hai tay bấm trò chơi điện tử. “Sao lại phải về mấy ngày? Nếu không mấy ngày tới chúng ta về Thẩm Tâm Viên đi, như vậy em có thể về nhà em ăn cơm bất cứ lúc nào.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
“Thiếu niên bình tĩnh nào.” Kiều Vi Nhã vừa chơi game vừa nói: “Có ai kết hôn rồi mà vẫn không về nhà mẹ đẻ không, em trai em còn nữa tháng nữa là thi rồi, là thi vào cấp ba đó, rất quan trọng.”
Cấp ba?
Quan trọng! Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã như nhìn quái vật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Nhưng Kiều Vi Nhã mới có hai mươi tư tuổi, cũng không tính là quá lớn!
Triệu Hân Hân ngẩng đầu khẽ liếc qua Sở Lạc Duy đang cúi đầu ăn cơm, sau đó nói với Kiều Vi Nhã: “Nói thật, hai người thật sự quyết định không sinh con sao? Phụ nữ qua hai bảy, hai tám tuổi mới sinh con sẽ rất khó lấy lại vóc dáng, đến lúc đó thử nghĩ xem với cái eo to như cái thùng3phi có chấp nhận được không?”
“Nói vớ vẩn, lúc mẹ tôi sinh em trai tôi thì bao tuổi chứ?” Kiều Vi Nhã nói.
“Xin hỏi mẹ cậu làm nghề gì?”
“Làm lính.”
Kiều Vi Nhã nói xong tự động im lặng.
Làm lính, tức là hoàn toàn không sống trong cùng một thế giới với bọn họ. Cho nên lúc này không nên nói gì thì hơn.
Sau bữa cơm tối, Sở Lạc Duy với Kiều Vi Nhã đi về nhà, hoàn toàn không có ý0giúp người ta dọn dẹp.
Thế nhưng khi về nhà rồi, trong lòng Sở Lạc Duy còn chút không yên, Kiều Vi Nhã đi tắm.
Trong khoảng thời gian này, Sở Lạc Duy xử lý một vài chuyện nên lúc Kiều Vi Nhã tắm xong đi ra vẫn thấy anh đang nói chuyện điện thoại.
Cô bĩu môi, nhìn người đang đứng gọi điện trên sân thượng, sau đó vứt di động sang một bên rồi bước đến, ôm lấy anh từ đằng sau.5Sở Lạc Duy sửng sốt một chút sau đó nắm tay cô kéo đến trước mặt. “Chuyện này trước hết cứ làm như vậy đi, đến lúc đó tôi sẽ bảo Sở Vi qua giải quyết.” Sở Lạc Duy nói rồi cúp máy, sau đó bể Kiều Vi Nhã lên.
Kiều Vi Nhã vòng hai chân khóa hông của anh lại, đôi tay ôm lấy cổ anh: “Sao chuyện gì anh cũng để anh Sở Vi đi làm vậy hả?” “Vợ của4cậu ấy cũng dự tính sinh đứa thứ hai rồi, trong mấy tháng tới lại có lý do xin nghỉ, vì sao hiện giờ anh lại không cố gắng cho cậu ấy tăng ca thêm một chút chứ?” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên. Kiều Vi Nhã bật cười ha hả, cô rất thích Sở Lạc Duy như thế này, xấu xa một cách đáng yêu.
Sở Lạc Duy ôm Kiều Vi Nhã về giường rồi đặt cô lên tấm9đệm, vừa hôn vừa hỏi: “Lúc trước em nói không muốn có con.”
Anh không hỏi Kiều Vi Nhã có muốn có con hay không, có lẽ bởi vì anh biết đáp án anh nhận được sẽ không như mình mong muốn cho nên ngay từ đầu anh đã không có ý định hỏi. Kiều Vi Nhã xoay người đè Sở Lạc Duy xuống rồi nói: “Chẳng lẽ anh không muốn sao?”
Sở Lạc Duy khẽ nhíu mày, hoàn toàn không nghĩ bản thân sẽ bị Kiều Vi Nhã chiếu tướng ngược lại.
Thế nhưng Sở Lạc Duy không cho cô đáp án mà dứt khoát đem toàn bộ sự nhiệt tình của mình đưa hết cho cô. Lý do là vì chính bản thân anh cũng không có câu trả lời cho câu hỏi này.
Vậy nên anh chọn cách im lặng. Mà Kiều Vi Nhã cũng hiểu suy nghĩ của Sở Lạc Duy cho nên cô không cố ép bức anh. Những ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Kiều Vi Nhã vẫn đến bệnh viện tâm thần như trước, về phần Sở Lạc Duy thì anh từ chối đến nơi đó, cũng không hề gặp lại Kiều Bắc.
Kiều Vi Nhã tìm được không ít đề tài ở bệnh viện tâm thần, cô nói muốn về nhà ở vài ngày vì cô nhớ ba mình, Sở Lạc Duy vốn định nói gì đó nhưng lại nghĩ đến chuyện ba vợ của anh không quá quan tâm đến anh cho lắm, cho nên lúc Kiều Vi Nhã về nhà thì Sở Lạc Duy có chút không vui. Bây giờ đã sang tháng Năm, thành phố A đã bắt đầu trở nên nóng bức. Kiều Vi Nhã ngậm một cây kem trong miệng, hai tay bấm trò chơi điện tử. “Sao lại phải về mấy ngày? Nếu không mấy ngày tới chúng ta về Thẩm Tâm Viên đi, như vậy em có thể về nhà em ăn cơm bất cứ lúc nào.” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.
“Thiếu niên bình tĩnh nào.” Kiều Vi Nhã vừa chơi game vừa nói: “Có ai kết hôn rồi mà vẫn không về nhà mẹ đẻ không, em trai em còn nữa tháng nữa là thi rồi, là thi vào cấp ba đó, rất quan trọng.”
Cấp ba?
Quan trọng! Sở Lạc Duy nhìn Kiều Vi Nhã như nhìn quái vật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook