Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-671
Chương 671: Anh có bệnh hả? may quá, em có thuốc[33]
Cứ làm như anh chưa bao giờ đi thi bao giờ ấy.
Hay cô nghĩ anh không biết thành tích học tập của Phong Tỉ Triệt là như thế nào? Kiều Vi Nhã bị ánh mắt của Sở Lạc Duy làm cho có chút chột dạ, cô cắn một miếng kem rồi cầm cây kem đặt bên môi của anh: “Cho anh ăn nè.”
“Kiều Vi Nhã...”
“A a a a, được được được, tâm trạng của em không tốt lắm nên em muốn về nhà nói chuyện3với ba em có được không?” Kiều Vi Nhã vội vội vàng nói. “Vì sao tâm trạng lại không tốt? Là vì anh sao?” Rõ ràng Sở Lạc Duy không có ý buông tha cho cô.
Đúng vậy, là bởi vì anh đó.
Nhưng mà em đâu thể nói ra bởi vì anh có trái tim thủy tinh mà.
“Thật ra cũng không hẳn là vậy, chẳng qua em định thuyết phục ba em đi làm khách mời của tuần san về bệnh nhân tâm thần.” Kiều Vi0Nhã nghiêm túc nói.
Sở Lạc Duy: “...” Lại nhắc tới chuyện này: “Em vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
“Đương nhiên rồi, em cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa, hơn nữa sức ảnh hưởng của ba em vẫn có. Anh cứ nhìn mỗi một bài post của ông ấy đều có mấy trăm nghìn bình luận, mấy trăm nghìn yêu thích, sức ảnh hưởng của Ảnh để vẫn sờ sờ ra đó đấy thôi.” Kiều Vi Nhã nói rồi lần tìm bài đăng về5bữa cơm tối qua của ba mình, đã lên đến bảy mươi nghìn lượt thích, một trăm ngàn lượt bình luận.
Sở Lạc Duy nhìn thoáng qua, anh không ăn cây kem cô đưa: “Em cảm thấy ba em sẽ tới chắc?” “Thế cho nên em mới phải thử, hơn nữa lâu rồi em cũng không ăn cơm do ba nấu.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
“Thật ra lý do em muốn về là vì bữa cơm này chứ gì!” Sở Lạc Duy bật cười, thầm4nghĩ mình có nên mở một tài khoản mạng xã hội công khai hay không?
Có nhiều người hâm mộ thì giỏi lắm sao?
“Đừng bóc mẽ nhau thế chứ, chẳng hiểu gì cả.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng rồi thoát khỏi weibo: “Đằng nào mấy ngày nay em cũng ở chỗ ba em, nếu anh không ngại việc ba em lườm nguýt thì anh cứ tới đi, nếu không mấy ngày tới anh cũng về Thấm Tâm Viên, đỡ cho em phải tự lái xe9đến công ty, phiền chết đi được.”
Sở Lạc Duy: “...”
Vậy ra tác dụng duy nhất của anh là để làm tài xế sao? Mặc kệ Sở Lạc Duy nghĩ như thế nào, Kiều Vi Nhã vẫn khăng khăng muốn về nhà. Cho nên Sở Lạc Duy chỉ có thể chọn ở lại Thẩm Tâm Viên, cũng tiện sau khi tan làm có thể về trêu chọc Bánh Bao Nhỏ một chút, có vẻ như mọi chuyện cũng không quá nhàm chán.
Sở Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã đến trước của nhà rồi cũng xuống xe. Kiều Vi Nhã chớp mắt: “Anh làm gì vậy?” “Đi vào chào hỏi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, sau đó đi thẳng vào trong nhà. Kiều Vi Nhã bĩu môi, chào hỏi thì cứ chào hỏi đi, chảnh như vậy là có ý gì? Kiều Vi Nhã đi vào theo, Sở Lạc Duy đã hoàn thành việc chào hỏi của mình, lúc này đang định xoay người rời đi. Kiều Vi Nhã: “...” Cái điệu bộ này thật khiến cô cảm thấy bái phục. “Buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai anh qua đón em.” Sở Lạc Duy đi ra của vẫn nói lại một câu.
Kiều Vi Nhã phất phất tay ý bảo anh mau rời đi đi!
Phong Phong như cười như không nhìn con gái mình, đồng thời cũng chờ con gái cho mình một câu trả lời. “Sao đột nhiên lại quay về: Bị đuổi rồi sao?” Phong Phong nhìn con gái rồi cười, hỏi. Kiều Vi Nhã nhìn ba mình: “Có người nào nói con gái mình như ba không? Địa vị của con gái ba tuyệt đối không thể xâm phạm.”
Phong Phong bật cười một tiếng, người giúp việc đang chuẩn bị cơm tối nên Phong Phong dẫn Kiều Vi Nhã vào phòng làm việc. Anh cảm thấy con gái đột nhiên quay về thể này chắc chắn là có chuyện muốn tìm mình. Kiều Vi Nhã theo ba mình vào phòng làm việc, nhìn ngắm những sách và đĩa DVD ba thu thập được những năm qua.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cứ làm như anh chưa bao giờ đi thi bao giờ ấy.
Hay cô nghĩ anh không biết thành tích học tập của Phong Tỉ Triệt là như thế nào? Kiều Vi Nhã bị ánh mắt của Sở Lạc Duy làm cho có chút chột dạ, cô cắn một miếng kem rồi cầm cây kem đặt bên môi của anh: “Cho anh ăn nè.”
“Kiều Vi Nhã...”
“A a a a, được được được, tâm trạng của em không tốt lắm nên em muốn về nhà nói chuyện3với ba em có được không?” Kiều Vi Nhã vội vội vàng nói. “Vì sao tâm trạng lại không tốt? Là vì anh sao?” Rõ ràng Sở Lạc Duy không có ý buông tha cho cô.
Đúng vậy, là bởi vì anh đó.
Nhưng mà em đâu thể nói ra bởi vì anh có trái tim thủy tinh mà.
“Thật ra cũng không hẳn là vậy, chẳng qua em định thuyết phục ba em đi làm khách mời của tuần san về bệnh nhân tâm thần.” Kiều Vi0Nhã nghiêm túc nói.
Sở Lạc Duy: “...” Lại nhắc tới chuyện này: “Em vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”
“Đương nhiên rồi, em cảm thấy chuyện này rất có ý nghĩa, hơn nữa sức ảnh hưởng của ba em vẫn có. Anh cứ nhìn mỗi một bài post của ông ấy đều có mấy trăm nghìn bình luận, mấy trăm nghìn yêu thích, sức ảnh hưởng của Ảnh để vẫn sờ sờ ra đó đấy thôi.” Kiều Vi Nhã nói rồi lần tìm bài đăng về5bữa cơm tối qua của ba mình, đã lên đến bảy mươi nghìn lượt thích, một trăm ngàn lượt bình luận.
Sở Lạc Duy nhìn thoáng qua, anh không ăn cây kem cô đưa: “Em cảm thấy ba em sẽ tới chắc?” “Thế cho nên em mới phải thử, hơn nữa lâu rồi em cũng không ăn cơm do ba nấu.” Kiều Vi Nhã nghiêm túc nói.
“Thật ra lý do em muốn về là vì bữa cơm này chứ gì!” Sở Lạc Duy bật cười, thầm4nghĩ mình có nên mở một tài khoản mạng xã hội công khai hay không?
Có nhiều người hâm mộ thì giỏi lắm sao?
“Đừng bóc mẽ nhau thế chứ, chẳng hiểu gì cả.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng rồi thoát khỏi weibo: “Đằng nào mấy ngày nay em cũng ở chỗ ba em, nếu anh không ngại việc ba em lườm nguýt thì anh cứ tới đi, nếu không mấy ngày tới anh cũng về Thấm Tâm Viên, đỡ cho em phải tự lái xe9đến công ty, phiền chết đi được.”
Sở Lạc Duy: “...”
Vậy ra tác dụng duy nhất của anh là để làm tài xế sao? Mặc kệ Sở Lạc Duy nghĩ như thế nào, Kiều Vi Nhã vẫn khăng khăng muốn về nhà. Cho nên Sở Lạc Duy chỉ có thể chọn ở lại Thẩm Tâm Viên, cũng tiện sau khi tan làm có thể về trêu chọc Bánh Bao Nhỏ một chút, có vẻ như mọi chuyện cũng không quá nhàm chán.
Sở Lạc Duy đưa Kiều Vi Nhã đến trước của nhà rồi cũng xuống xe. Kiều Vi Nhã chớp mắt: “Anh làm gì vậy?” “Đi vào chào hỏi.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, sau đó đi thẳng vào trong nhà. Kiều Vi Nhã bĩu môi, chào hỏi thì cứ chào hỏi đi, chảnh như vậy là có ý gì? Kiều Vi Nhã đi vào theo, Sở Lạc Duy đã hoàn thành việc chào hỏi của mình, lúc này đang định xoay người rời đi. Kiều Vi Nhã: “...” Cái điệu bộ này thật khiến cô cảm thấy bái phục. “Buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai anh qua đón em.” Sở Lạc Duy đi ra của vẫn nói lại một câu.
Kiều Vi Nhã phất phất tay ý bảo anh mau rời đi đi!
Phong Phong như cười như không nhìn con gái mình, đồng thời cũng chờ con gái cho mình một câu trả lời. “Sao đột nhiên lại quay về: Bị đuổi rồi sao?” Phong Phong nhìn con gái rồi cười, hỏi. Kiều Vi Nhã nhìn ba mình: “Có người nào nói con gái mình như ba không? Địa vị của con gái ba tuyệt đối không thể xâm phạm.”
Phong Phong bật cười một tiếng, người giúp việc đang chuẩn bị cơm tối nên Phong Phong dẫn Kiều Vi Nhã vào phòng làm việc. Anh cảm thấy con gái đột nhiên quay về thể này chắc chắn là có chuyện muốn tìm mình. Kiều Vi Nhã theo ba mình vào phòng làm việc, nhìn ngắm những sách và đĩa DVD ba thu thập được những năm qua.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook